Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
rơi Nghiêm Chuẩn đã năm, tôi nói anh ấy bệnh nặng, nguy kịch đến nơi.
Tôi không màng khuyên của bác sĩ, mua vé bay gần nhất trở nước, chỉ để anh ấy lần cuối.
Nhưng ngay trước cửa phòng bệnh, tôi lại thấy tiếng anh cười đùa với mấy người bạn:
“Anh Chuẩn đúng là anh Chuẩn, nghĩ ra được cách này để dỗ chị dâu vui .”
“Chiêu này cũng độc thật.”
“Chỉ cần hiệu quả là được chứ gì?”
Thì ra… cạnh anh đã có người khác, người đẹp kề cạnh, khẽ châm trà rót nước.
Tôi tuyệt vọng quay người rời đi.
sau, anh nhốt tôi căn biệt thự mà chính anh đã tự tay xây riêng cho tôi:
“Không phải em nói muốn bù đắp cho tôi sao?”
“Vậy thì hãy chuộc lỗi vì những gì em đã làm trước kia đi.”
1
Khi tôi đến trước cửa phòng bệnh, cuộc trò chuyện đang tiếp tục.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh mặt mày hồng hào, cười nói vui , chẳng hề giống chút nào với tin bảo rằng anh đang nguy kịch.
Thậm chí còn đùa giỡn được.
Người tôi không suốt năm nay, giờ đây trông càng chín chắn, cũng càng quý khí hơn trước.
“Anh Chuẩn, lần này là thật buông rồi sao?”
Một người đàn ông khác chọc vai anh: “Đừng nhắc tới chuyện đau lòng chứ.”
Anh lập im bặt.
“ năm nay, anh Chuẩn gây ra không ít chuyện lớn chuyện nhỏ, cậu nhìn xem lần nào Diên Đăng quay lại ?”
“Nói cho thì cũng là người này độc ác.”
“Năm đó xảy ra nạn khi nhảy bungee, cô mặc anh Chuẩn chúng , bay ra nước ngoài, đến một câu cũng không để lại. Nếu không phải khi đó anh che chắn cho cô , cũng chẳng đến nỗi hôn mê tận nửa năm mới tỉnh.”
Tôi khựng lại, tim thắt lại.
Nghiêm Chuẩn đã từng tìm tôi suốt năm qua sao?
Tại sao tôi từng nhận được một tin nào?
Anh hạ mắt, giọng bỗng trở nên lạnh lùng: “Chuyện đó sau này đừng nhắc lại nữa. Để cô ấy thấy thì không hay.”
Mấy người còn lại lập chuyển sang mặt cười cợt, trêu chọc:
“Chị dâu á?”
“Lần đầu tiên từ này từ miệng anh, lại còn là nói người khác.”
“Cô ấy ở cạnh tôi suốt nửa năm trời, lại tôi đi qua năm tiếp theo. Không thể để cô ấy đi theo tôi mà không rõ ràng danh phận.”
Tay tôi siết chặt lấy nắm cửa, vô thức lùi lại một bước.
Chuyện này, rốt cuộc là tôi có lỗi với anh ấy trước, tôi lấy tư cách gì để xen ?
Chỉ cần thấy anh bình an là được rồi.
Tôi yên tâm quay người rời đi.
Không ngờ lại va phải một người dáng vội vã, sắc mặt hoảng hốt.
Khi cánh tay chúng tôi chạm , trợ thính tôi bị văng ra.
“Xin lỗ—”
Thế giới bỗng chốc rơi yên lặng.
Cô ấy cúi xuống nhặt trợ thính giúp tôi, miệng mấp điều gì đó, có là xin lỗi.
Ánh mắt chúng tôi chạm , trên gương mặt cô ấy thoáng hiện kinh ngạc, sững sờ, còn có chút… thù hận, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Thay đó là nụ cười dịu dàng, hòa nhã.
thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Tiếng động ở phía chúng tôi hơi lớn, cửa phòng bệnh kêu “cạch” một tiếng, bị đẩy ra. Người phòng bước ra ngoài.
“Anh Chuẩn, anh nhìn xem! Chị dâu đến thăm anh nè.”
Gương mặt người kia đầy e thẹn: “Đừng gọi bừa, A Chuẩn đỡ hơn ?”
Hơi thở quen thuộc đang đến gần, sợ bị anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, tôi vội cúi đầu né tránh.
“Sao vậy?”
“Không có gì, vô tình đụng phải người thôi.”
Ánh mắt dò xét của Nghiêm Chuẩn lập bị một bóng người chắn mất.
“Sao lại bất cẩn thế? Có bị đau không?”
Từng chứng kiến ánh mắt chân thành nghiêm túc khi Nghiêm Chuẩn yêu tôi, nay bất chợt thấy cảnh này, tim tôi không kìm được mà co thắt, nhói từng cơn.
Người kéo tay anh bước phòng bệnh:
“Em ngay người anh lo nhất là em mà.”
“Anh Chuẩn, anh có cảm thấy bóng dáng khi nãy rất quen không? Giống Diên…”
còn dứt đã bị anh ngắt ngang:
“Không thể nào. Người nhẫn tâm đó dù có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra được.”
2
Vừa ra khỏi bệnh viện được bao lâu, điện thoại của bạn thân Hạ đã gọi đến.
“Sao rồi? được Nghiêm Chuẩn ?”
đến cái tên đó, cổ họng tôi nghẹn lại: “Ừm.”
“Có phải là tình cũ lại, tâm mối tình xưa, lưu luyến khó dứt không?”
Đáng tiếc, chẳng có điều gì giống cô ấy nói cả.
Những ký ức khi còn ở còn rõ mồn một đầu, nước mắt tôi bất giác rơi xuống.
“ à, bọn tớ… không còn khả năng nữa rồi. Nghiêm Chuẩn có bạn gái mới rồi…”
Cô ấy rất xinh đẹp, và họ cũng rất yêu .
Câu nói sau , tôi chỉ dám giữ lòng, mở miệng ra, lại không nói nổi thành .
Người ở đầu dây kia đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi, đưa tay lau nước mắt cho tôi.
“Đừng khóc nữa mà, Đăng Đăng, chúng thôi. So với đàn ông, trị bệnh quan trọng hơn nhiều chứ.”
“Đợi đợt điều trị cuối xong, cậu có thể tạm biệt trợ thính hoàn toàn rồi.”
Nói đến đây, cô ấy tỏ ra tối:
“Tất cả đều do tên Nghiêm Chuẩn khốn kiếp đó. Nếu không vì anh , cậu đã không phải chịu đựng nhiều thế này.”
nói ấy kéo tôi quay ký ức của năm trước.
Hồi đó, phong trào nhảy bungee đang rất hot.
Tôi vốn yêu thích vận động mạo hiểm, nên đã hào hứng kéo Nghiêm Chuẩn đăng ký .
Anh là người sợ độ cao, vậy mà chẳng nói một , lặng lẽ đi tôi đài nhảy.
Chỉ vì một câu tôi buột miệng nói ra: “Không gì lãng mạn bằng việc ôm nhảy từ độ cao trăm mét xuống đâu.”
Nhưng chúng tôi lại quá xui xẻo. lúc rơi tự do, thiết bị xảy ra cố.
Anh cố gắng đổi tư thế để tôi ở phía trên.
Nhưng lực hấp dẫn thì làm gì có lý lẽ.
Chúng tôi hai quả đạn pháo lao thẳng xuống mặt hồ.
Lúc trồi được khỏi mặt nước, cảm giác vừa được sống lại sau nạn thập tử nhất sinh.
Nhưng tôi lại quên mất… Nghiêm Chuẩn không bơi.
Mắt anh nhắm chặt, từ khóe môi chỉ có những bong bóng nhỏ trào ra. Cơ thể anh trôi lơ lửng, bất động pho tượng giữa vùng nước sâu.
nước, trọng lượng của anh trở nên cực nặng. Mỗi khi tôi lặn xuống sâu hơn, màng nhĩ lại đau buốt dữ dội.
tôi va đá, bị rách một đường.
Máu nóng dần rỉ ra, nhuộm đỏ cả vùng nước quanh đó.
Nhưng tôi mình không thể cuộc. Nếu cuộc, tôi sẽ thật mất anh ấy.
Khi bác sĩ đến, tôi đã lỡ thời điểm điều trị tốt nhất.
Thính lực tổn thương vĩnh viễn.
Nghiêm Chuẩn được đưa ICU, bác sĩ nói anh sống sót được đã là điều tích.
Ba mẹ anh đổ hết lỗi lầm tôi, mà tôi cũng không thể phản bác được gì.
Là tôi đòi đi nhảy bungee.
Là tôi phớt lờ nỗi sợ độ cao và việc anh không bơi.
Nếu không có tôi, anh sẽ không chuyện.
Anh vốn là cậu ấm được nhà họ Nghiêm cưng chiều nhất.
Sẽ không phải nằm đây, toàn thân cắm đầy ống dẫn lạnh ngắt, chỉ có thể truyền dịch để sống.
Tôi không thể không trách chính mình.
Tôi chăm sóc anh suốt nửa năm – một trăm tám mươi ngày.
Thế nhưng, anh không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mẹ Nghiêm đến tìm tôi, đưa cho tôi một tấm séc:
“Ra nước ngoài đi, đâu của cô còn có thể chữa được.”
Hàm ý rất rõ ràng – muốn tôi rời xa con trai bà, càng xa càng tốt.
Dưới khuyên nhủ của bạn bè, tôi đã đồng ý.
Họ từng hứa với tôi, sau khi Nghiêm Chuẩn tỉnh lại sẽ kể hết mọi thật cho anh ấy .
Cho đến tận hai hôm trước, tôi nhìn thấy tin anh bị thương trên bản tin truyền hình.
Nhờ Hạ nhờ người xác minh, tôi mới quyết định quay .