Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
GIỚI THIỆU:
Ta và Vệ Tuyên dày vò suốt nửa đời , cuối cùng cũng mệt mỏi.
Lâm chung, chẳng buồn lấy một , chỉ để con cái truyền di ngôn:
“Kiếp , thà làm với nàng một đời, còn hơn làm oan lữ nửa kiếp, mỗi đều chẳng yêu.”
Quả nhiên, trọng sinh trở về, việc đầu tiên làm là cứu tiểu thanh mai của khỏi lao ngục, nâng niu chiều chuộng đủ điều.
Sau đó, ép mẫu đến nhận làm .
Ta mỉm đón lấy ngọc quyết, ngoan ngoãn thi lễ:
“Huynh trưởng vạn phúc.”
Tay khựng , buông thõng xuống đầy cứng ngắc.
Không lâu , và mỗi đều định .
Hắn ở kinh thành, thì lên đường đến Lâm An.
Thế nhưng, đúng ngày thuyền rời bến, cởi bỏ hôn phục, màng sống chếc nhảy xuống sông, bám chặt mạn thuyền, khẩn cầu ở .
01
“Trong nhà tính , Hồng nhi vẫn là làm nghĩa nữ của thì hơn.”
Vệ phu nhân đích tới phủ, trả thiệp bát tự xem mặt, còn mang theo một miếng ngọc quyết, sắc mặt đầy áy náy.
Lời chỉ là cái cớ, ai mà hiểu?
Mẫu chẳng buồn đáp lời, lặng im , sa sầm mặt mày nội thất.
Hai vốn quen từ thuở khuê phòng, từng lúc nào khó xử đến .
Ta bước tới, nhận lấy ngọc quyết trong tay Vệ phu nhân đang luống cuống, mỉm :
“Có hai vị mẫu yêu thương Hồng nhi, là phúc phận của Hồng nhi.”
Vệ phu nhân xúc động, thở dài, khẽ vuốt má :
“Tất cả đều do nghiệt tử trong nhà mà .”
Ta hiểu.
Gần đây kinh thành xôn xao, cũng đồn việc Vệ Tuyên cởi mũ quan quỳ nơi điện ngự, lấy cả tiền đồ nửa đời làm cược, cầu xin Thánh thượng tha tội cho một nữ tội nhân sắp liên lụy mà lưu đày.
Thân là công tử quý tộc của ngoại thích thế gia, làm chuyện mất thể diện đến mức , khiến Hoàng thượng nổi giận, đích đánh hai gậy.
Vệ Tuyên nghiến răng chịu đòn, chếc cũng chịu thu hồi thỉnh cầu.
Về phủ Vệ lão gia đánh thêm trận nữa, roi quật đến gãy cả cán, cấm túc, nhịn đói ba ngày. Cũng chẳng tác dụng.
Hắn hao hết tâm lực cứu nữ tử ngoài, giấu ở tiểu viện phía ngoài.
Chỉ một câu “đau nơi ngực” của nàng, thể khiến sốt ruột đến mức suýt ngã ngựa, xông thẳng cung Hoàng hậu cướp ngự y.
“Loạn đến thế , cũng đành bất lực.”
Vệ phu nhân buồn bã cúi đầu:
“Đứa con trai của , từ nhỏ đến giờ từng cầu xin điều gì.”
Nó , nó thể cần bất cứ thứ gì, chỉ cần nữ nhi nhà họ Vương bình an.
Ta hiểu.
Kiếp , lúc lâm chung, cũng y như thế.
02
Kiếp , và Vệ Tuyên làm phu thê mười sáu năm, sóng gió, con cái đầy đủ.
Họ hàng thích đều tấm tắc khen ngợi chúng là kim đồng ngọc nữ, tình thâm nghĩa trọng.
Thế nhưng, lúc trọng bệnh lâm chung, chịu lấy một cuối.
Hắn chỉ dặn dò con cái:
“Ân nghĩa với mẫu các con, đời trả xong. một , nợ nàng cả một kiếp.”
Nếu ông trời mắt, thật sự kiếp , thà làm một đôi lạnh nhạt cùng , còn hơn lặp nỗi tiếc nuối:
Vì nữ nhi nhà họ Vương khi tin thành mà u uất, sinh bệnh, chếc dọc đường lưu đày.
Ta cảm thấy lý.
Tiễn Vệ phu nhân cửa xong, mẫu liền cho gọi trở .
Trong phòng, chén đĩa, bình hoa đập vỡ tan tành, mẫu vẫn nguôi giận, trừng mắt :
“Người tùy tiện lấy cớ, con thật lòng chạy tới nhận làm nuôi, nuôi con đúng là thành đồ mềm yếu nhu nhược !”
Ta tránh khỏi đám mảnh sứ chân, mỉm nép lòng mẫu :
“Người qua loa là việc của họ, còn cư xử tử tế là chuyện của , khác đấy mà.”
Mẫu hừ một tiếng:
“Mồm miệng trơn tru! Có bản lĩnh giỏi như thế, để vị hôn phu khác đoạt mất, ngoan ngoãn gật đầu làm ? Về tìm một mối như , đốt đèn lồng cũng khó tìm !”
Mẫu càng càng tiếc cho , hối hận bản khi nãy chỉ lo nổi giận mà quên tranh đấu một phen.
Bao nhiêu năm … lâu mẫu lải nhải như .
Cho đến khi chính cũng làm , một đôi con thơ quấn quýt nơi đầu gối, chỉ mong chúng chịu chút phong sương, mới hiểu lòng mẫu năm xưa ép gả nhà họ Vệ, thực là dụng tâm lương khổ*.
(*Dụng tâm lương khổ: Phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính )