Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

3

Sau đó mấy ngày liền Phó Chiếu bận đến mức không thấy bóng dáng đâu , ban đêm đều ngủ lại thư phòng .

Hôm nay dứt khoát không về phủ, ngủ lại trong cung.

Trong cung có phòng dành cho các đại thần trực đêm nghỉ lại, trước đây phụ thân ta cũng từng ở đó.

Thế nhưng không hiểu vì sao, vừa nghe nói Phó Chiếu ở lại cung, trong lòng lại không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Thái hậu còn trẻ như vậy trước mặt thì đoan trang , nghiêm cẩn , sau lưng lại dịu dàng nũng nịu.

Phó Chiếu ban đêm lại thích dày vò người ta như thế …, so với ở cùng ta, e là ở bên Thái hậu hẳn sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, cũng chẳng rõ có phải đau lòng hay không, chỉ thấy ngực nặng nề, nghèn nghẹn.

Phụ thân còn dặn ta phải giữ chặt hắn, thế mà mới có mấy hôm, hắn đã tỏ ra chản ghét khi nhìn thấy ta rồi.

Đang mải nghĩ ngợi vẩn vơ thì Phó Chiếu đột nhiên trở về, ta vội vàng ra cửa nghênh đón.

Hắn vẫn mặc triều phục, thắt đai khắc hình loan phượng, tóc dài màu đen nhánh được búi gọn bằng ngọc quan, cả người toát ra vẻ điềm đạm lạnh lùng mà khí thế bức người.

Ta len lén quan sát, cảm thấy hắn hôm nay chẳng khác mấy so với thường ngày , trong lòng không khỏi sinh nghi .

Là đêm qua không “dày vò” với Thái hậu sao?

Hay là… Thái hậu cũng chẵng có gì đặc biệt?

Hoặc già … hắn quá thâm sâu, ta nhìn không thấu?

“Nhìn gì vậy? Trên mặt ta mọc hoa à?”

Giọng hắn vang lên bất ngờ khiến ta giật mình, hấp tấp lấp liếm:

“Không… không nhìn gì cả, chỉ là… phu quân bận rộn nhiều ngày, thiếp thân thật sự… thật sự rất nhớ.”

Hắn khẽ hừ một tiếng, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ý cười, đưa tay kéo lấy tay ta, đặt vào lòng bàn tay mình mân mê một lúc.

“Đã biết ta bận bao ngày, thế mà về đến nơi ngay cả chén nước cũng không chuẩn bị.”

Ta lập tức hiểu ý, vội vàng đi pha trà.

“Phu quân chờ một chút, thiếp sẽ nấu ngay.”

Giống như những ngày mới thành thân, hắn uống trà, đọc sách, thỉnh thoảng lại nhấc bút viết vài hàng.

Lần này hắn không thấy ta chướng mắt, ta bèn ngồi bên cạnh làm vài đường kim chỉ.

Hiện tại ta đang làm cho hắn một dải thắt lưng, chọn loại gấm màu thanh thủy, thêu lên đó hình trúc rừng rạm rạp.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã nghĩ: hắn eo thon chân dài, dáng đứng thằng tắp như trúc, dải lưng này quả là hợp vô cùng.

Dưới ánh nền lay động, thư phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim chạm vải, ta dần dần thấy buồn ngủ, liên tục ngáp mấy cái.

“Không còn sớm nữa, nàng về nghỉ đi.”

Ta đứng dậy khẽ hành lễ, “Vậy thiếp xin phép lui trước. Phu quân cũng đừng thức khuya quá.”

Hắn không đáp, môi mím chặt, nét mặt trầm như nước.

Hình như.. Lại giận rồi.

Ta càng không dám ở lại lâu, bước nhanh tới cửa, chợt nhớ ra một chuyện, liền quay đầu hỏi:

“Phu quân, thiếp…”

Câu còn chưa nói hết, ta đã khựng lại. Lúc này ánh mắt hắn sáng đến dọa người, nhìn ta, trong đó như ẩn giấu một tia mong chờ.

“Phu quân, ngày mai thiếp có thể ra ngoài được không? Phu nhân phủ An Khánh có gửi thiệp mời, hẹn thiếp đi thưởng hoa.”

Ta tự thấy giọng điệu của mình đã vô cùng về giặt và cung kính,vậy mà sắc mặt hắn lập tức tối sầm , quyên sách trong tay bị hắn ném mạnh xuống bàn một tiếng “bốp”.

“Ngươi muốn đi thì đi, sau này mấy chuyện vớ vẫn kiểu đó đừng hỏi ta nữa. Mau đi ngủ, ta không muốn thấy ngươi .”

Lời mắng của hắn như dao đâm vào tim ta, ta cố gắng kiềm nước mắt , chỉ biết âm thầm cúi người hành lễ rồi lui về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ta đến bữa tiệc thưởng hoa của phu nhân phủ An Khánh.

Vừa bước chân vào cửa, ta đã bị bao vây giữa một đám đông.

Khi còn ở phủ tể tướng, ta ít nói, lại không được sủng ái, hiếm khi được mẹ cả đưa ra ngoài xã giao.

Nay bỗng chốc trở thành Vương phi của Nhiếp chính vương, ánh mắt mọi người nhìn ta đều không giấu nổi sự tò mò và ngưỡng mộ.

Những lời xung quanh ta cũng chẳng ngoài mấy câu như “ta thật may mắn, nhặt được cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống sau khi tỷ tỷ bỏ trốn”.

Sau đó ai nấy lại bóng gió dò hỏi chuyện về Phó Chiếu.

Ta chỉ ậm ừ cho qua.

Chớ nói ta vốn chắng hiểu gì nhiều về Phó Chiếu, dầu có biết thì cũng chẳng thể tùy tiện nói ra.

Với thân phận như hắn, điều kỵ, nhất chính là bị kẻ khác âm thầm lợi dụng, toan tính.

Yến tiệc cuối cùng cũng tan, ta ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi, không ngờ nửa đường lại bị người chặn lại.

“Tứ tiểu thư, Tống Thanh Trúc cầu kiến.”

Ta vén rèm xe, nhìn thây dưới xe có một người mặc áo vải màu lam nhạt, dáng người gầy gò, có vẻ đơn bạc , đúng là Tống Thanh Trúc.

“Tứ tiểu thư, ta về quê thăm nhà hai tháng, lúc quay lại nghe nói nàng đã thành thân, ban đầu còn không tin, hôm nay gặp mới biết là thật.”

Quả thật, Đến ta còn chẳng hiểu nổi vì sao lại lấy được Phó Chiêu, cảm giác cứ như đang sống trong giấc mộng.

“Vâng, Tống tiên sinh, ta mới thành thân không lâu. Người nhà huynh vẫn khỏe chứ?”

“Họ đều khỏe cả.”

Ta khẽ mim cười: “Vậy thì tốt , Tống tiên sinh có thế yên tâm chuẩn bị khoa cử sang năm rồi.”

“Vâng.” – hắn đáp khẽ, giọng nói trầm thấp, thần sắc lộ rõ vẻ cô đơn, ảm đạm.

Trong khoảnh khắc, ta cũng không biết nên nói thêm điều gì.

Im lặng một hồi, ta nhẹ giọng: “Nếu tiên sinh không còn chuyện gì, vậy ta xin cáo từ.”

Trên gương mặt hắn thoáng hiện chút không nỡ, nhưng vẫn chắp tay hành lễ.

“Từ tiểu thư đi thong thả . ”

Xe ngựa dần đi xa, ta ngoái đầu nhìn qua cửa sổ, thấy hắn vẫn đứng ngây ra tại chỗ.

Tống Thanh Trúc là môn sinh của phụ thân, vì học vấn giỏi nên được mời làm tây sư, dạy chữ cho các ca ca, đệ đệ trong nhà.

Tỷ tỷ lại nói, trên đời nữ tử cũng như nam nhi, đều nên đọc sách học chữ, còn kéo cả mấy tỷ muội chúng ta cùng bái Tống Thanh Trúc làm thầy.

Ta nhờ hắn mà bắt đầu học vỡ lòng, đọc được hai năm, nhưng tư chất kém cỏi, nào sánh nối với tỷ tỷ – người văn chương xuất chúng, lời nói sắc sảo, đối đáp như thơ.

May mà Tống Thanh Trúc luôn nhẫn nại, tính tình lại ôn hòa, lúc nào cũng tận tình chỉ dạy.

Trước khi về quê chăm mẹ bệnh, hắn còn dặn dò bài vở, nói sẽ kiểm tra khi quay lại.

Chỉ là mới hai tháng trôi qua, cảnh còn người mất, mọi thứ đều đã khác xưa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương