Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

5

Một tiếng “Tuế Tuế” ấy , dịu dàng đền nỗi mềm lòng, dường như suýt nữa đã ép ra nước mắt nơi khóe mi.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, chưa từng có ai gọi ta bằng cái tên ấy nữa.

“Tuế Tuế…” – hắn lại thì thầm một tiếng, như đang cố dằn xuống điều gì đó, cả người run rẩy không thôi.

“Là ta sai rồi, nàng đừng giận nữa… đừng đuổi ta đi, được không?”

Hắn là Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, luộn ở trên cao nhìn xuông, đên phụ thân ta đường đường là Tể tướng – cũng phải cung kính dè chừng khi gặp hắn .

Vậy mà lúc này đây, hắn lại nhỏ nhẹ cầu xin ta tha thứ, giọng khàn khàn mềm mỏng, mang theo cả sự dè dặt, nịnh nọt.

Không hiểu sao, trái tim ta đang đầy nghẹn ngào cay đắng, thoắt chốc liền mềm nhũn.

“Được, ta không giận nữa.”

Hắn nở nụ cười, nhưng ngay sau đó cả người run lên dữ dội, thở dốc từng ngụm lớn, gương mặt ửng đỏ khác thường.

“Phu quân… chàng làm sao vậy?”

Ngay từ lúc bước vào, ta đã cảm thấy hắn khác lạ, như đang gắng sức chịu đựng cơn đau nào đó.

“Chỉ là một lúc sơ suất, trúng kế của Thái hậu…

không ngờ giữa chốn thâm cung nàng ta còn giữ được loại dược vật tà độc đến thế…”

“Ah!” – ta kinh hãi thốt lên, vội vàng hỏi hắn:

“Thái hậu… tại sao lại muốn hại chàng?”

Chỉ là muốn ép ta phải khuất phục.”

“Vậy… vậy thứ thuốc đó… có lợi hại không? Làm sao để giải?”

“Hằn nhiên là lợi hại, mà người có thể giải… chỉ có nàng.”

Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của hắn giờ đây đã nhuốm đầy xuân sắc, ánh mắt thâm tình quyến luyển, nụ cười rực rỡ đến mê hồn.

Lúc này ta mới hiểu hóa ra thứ mà Thái hậu hạ cho hắn lại là xuân dược.

Hắn bế bổng ta lên, bước vào trong điện, nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, rồi lập tức đè người lên.

“Tuệ Tuệ ngoan…”

Môi hắn lần lượt lướt qua má, cổ , xương quai xanh của ta, nhẹ nhàng khiến ta run rẩy .

“Vi phu thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi… có thể giúp ta giải được không?”

Thứ bí dược này quả nhiên lợi hại, dường như còn có thể truyền sang người khác – khiến ta cũng run rẩy theo, tay khế vòng lấy eo hắn.

Toàn thân hắn nóng như lửa, vậy mà vẫn chậm rãi cởi từng lớp y phục trên người ta.

“Tuế Tuế đừng sợ, ta sẽ không làm nàng đau.”

Trời vừa hửng sáng, ta còn đang ngủ say, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.

“Điện hạ, Thái hậu dẫn theo rất nhiều người đang tiến về phía này.”

Thái hậu ?

Ta giật mình, toan ngồi dậy.

“Đừng sợ.”

Phó Chiếu ở bên nhẹ nhàng ấn ta trở lại gối, dịu dàng vuốt tóc ta, “Nàng cứ ngủ thêm một lát, mọi chuyện bên ngoài cứ để ta lo.”

Hắn đứng dậy mặc y phục, ta muốn đứng dậy hầu hạ thì bị hắn ngăn lại.

“Tuế Tuế đêm qua đã quá vất vả, không cần cố gắng nữa.”

Lời hắn nói khiến mặt ta đỏ bừng, còn hắn thì bật cười, nét mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện đắc ý.

Phó Chiếu đi ra ngoài, đứng thẳng tắp bên cánh cửa, hai tay chắp sau lưng.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân ồn ào rầm rập vang lên.

“Trong phòng là ai? Mau lôi ra cho bản cung!”

Giọng Thái hậu vừa giận vừa vội, mang theo sự tức tối không che giấu .

Ta giật mình, toan ngồi dậy.

Trước cửa, bóng Phó Chiêu đứng thẳng tắp hơi động đậy, thân hình cao lớn như tường đồng vách sắt chắn hết lối vào .

“Nương nương, trong phòng không có ai cả, không cần phải vào.”

Giọng hắn bình thản, không mang theo một chút cảm xúc.

“Hừ, có người hay không, liếc mắt một cái là biết!

Mau vào, vào cho bản cung!”

Thái hậu liên tiếp quát lên mấy tiếng, nhưng bên ngoài vẫn im lặng như tờ không một ai dám lên tiếng .

Được lắm phó chiếu , người dám chống lại bổn cung. Vậy để bổn cung tự mình vào xem , ai dám ngăn ta ?

Thái hậu vừa dứt lời liền vươn tay định đẩy cửa, nhưng thân hình lại lảo đảo, bị hất bật ra phía sau.

“Phó Chiếu! Ngươi phản rồi chắc?”

“Nương nương,” – giọng Phó Chiếu vẫn bình thản không chút gợn sóng,

“thể diện thần đã giữ cho người rồi. Nếu vẫn cố chấp như vậy, thì chẳng khác nào tự làm mất mặt mình. Nương nương nói xem, đúng không… Phùng Nhược Chỉ?”

Một tiếng gọi thẳng họ tên khiến khí thế của Thái hậu hoàn toàn tiêu tan.

Bên ngoài rất nhanh đã tản đi sạch sẽ, không còn một bóng người.

Phó Chiếu quay lại, thấy ta đã mặc chỉnh tề, ánh mắt khẽ xao động.

“Vừa rồi ồn ào như vậy, có đánh thức nàng không?”

Với khí thế ban nãy, ma quỷ còn chẳng dám ngủ, huống chi là….

Nhưng lời này ta chỉ dám giữ trong lòng, còn đối diện với hắn, vẫn nở nụ cười dịu dàng:

“Thiếp không mệt, chúng ta về phủ đi.”

Chẳng bao lâu sau, đã có một cỗ kiệu nhỏ chờ sẵn ngoài điện, hắn trực tiếp bế ta lên, đặt vào trong.

Trên đường đi, không khí yên tĩnh đến lạ .

Ta vén rèm nhìn ra ngoài – giữa con đường rộng thênh thang trong cung, Phó Chiếu sải bước đi trước.

Hai bên thỉnh thoảng có cung nữ, thái giám đi ngang, chỉ cần nhìn thấy hắn từ xa đã lập tức cúi đầu quỳ gối.

Thì ra, ở nơi cung cấm này, chỉ cần có hắn… ta có thể hoàn toàn yên tâm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương