Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Về đến phủ, dùng cơm xong ta đã mệt đến mức không mở nổi .
Phó Chiếu đưa ta về phòng, đắp chăn cẩn thận, còn xoa nhẹ đầu ta như đang vuốt lông một con cún con.
“Giờ thì tin ta và Thái hậu hoàn toàn trong sạch rồi chứ?”
Ta nghĩ một chút, khế hỏi lại: “Vậy chàng có tin thiếp và Tống Thanh Trúc không hề có gì không?”
Hắn thoáng sững người, hàng mi hơi run, quay đầu đi một cách gượng gạo.
“Tuế Tuế, ta biết ta sai rồi. Nhưng sau này nàng không được gặp riêng hắn nữa, nhớ chưa?”
Tuy miệng xin lỗi, nhưng giọng điệu lại bá đạo đến mức khiến người ta nghẹn lời – không cho ta gặp Tống Thanh Trúc một mình, chẳng phải vẫn là không tin sao?
Ta khẽ thở dài, không muốn tranh cãi thêm.
Nhưng hắn lại không chịu buông tha, đưa tay nâng cằm ta lên, giọng nói có phần hung hăng , ánh mắt rực lửa nhìn chăm chăm:
“Sao không nói gì? Nàng còn muốn gặp hắn phải không?”
Ta không kìm được, cuối cùng cũng buột miệng nói ra điều vẫn luôn chôn giấu trong lòng.
“Nếu người gặp riêng là tỷ tỷ ta thì sao? Nếu nàng ấy nói chuyện với những công tử khác, chàng cũng sẽ đối xử với nàng như đối với ta sao?”
“Lý Sở Tinh?” – Hắn sững người một thoáng, rôi bật cười,
“Nàng làm sao giống được với tỷ tỷ nàng?
Trong thượng kinh này, còn có công tử nhà quyền quý nào mà nàng không quen biết ư?
Nàng ấy nói chuyện với ai thì đã sao? Ta đế ý làm gì.”
Đêm qua rõ ràng hắn đau đền mức không chịu nổi , vậy mà vẫn cố nhẫn nại, nhẹ nhàng ân cân với ta.
Khi ấy , ta đã nghĩ, , có lẽ… trong lòng hăn, ta cũng có thê sánh ngang với tỷ tỷ.
Nhưng cuối cùng vẫn là khác biệt.
Với tỷ tỷ, hắn mãi mãi bao dung, không nỡ ràng buộc, không nỡ trách giận.
Cả trái tim ta như chìm sâu vào đáy nước, vừa nặng nề vừa đau đớn.
Ta hít sâu mấy hơi, cố gắng mim cười, ngoan ngoãn gật đầu:
“Thiếp hiểu rồi, sau này sẽ không gặp lại Tống tiên sinh nữa.”
Thế nhưng hắn dường như vẫn chưa hài lòng, cứ nhìn chằm chằm vào ta, sắc mặt trầm lặng như nước.
Hồi lâu sau, hắn nâng mặt ta lên, khẽ hôn một cái, rồi thở dài:
Đừng buồn, đừng thấy ấm ức nữa , sau này có ta ở bên , nàng sẽ quên hắn thôi .
Ngày tháng lại trở về với vẻ yên ả như trước. Phó Chiếu mỗi ngày đều rời phủ từ sớm, về muộn, nhưng cho dù bận rộn đến đâu cũng không còn ngủ lại thư phòng nữa.
Luôn là khi ta đang lơ mơ sắp ngủ, cảm nhận được bên cạnh có thêm một người, rồi liền được kéo vào lòng.
Ta cũng không mở mắt, chỉ dựa vào lồng ngực ấy , tìm chỗ dựa thoải mái , tiếp tục sây giấc .
Có đôi khi bị đánh thức, hắn ôm ta hôn mãi không thôi, từng nụ hôn nhẹ như điểm nước, lại khiến người ta ngứa ngáy đến tận tim.
” Tuế Tuế, nàng có nhớ ta không ?”
Nếu ta đáp là nhớ, hắn liền hôn dọc xuống không dứt, giọng trầm khàn dụ hoặc:
“Vừa khéo, ta cũng rất nhớ Tuế Tuế.”
Nếu ta trả lời là không nhớ, hắn lại càng hôn càng đắm say, giọng trách móc dịu dàng:
“Đúng là không có lương tâm… ta nhớ nàng đến thế, vậy mà nàng lại chẳng nhớ ta.”
Ta từng hỏi hắn làm sao biết được nhũ danh của ta, hắn chỉ nhướng mày cười khẽ:
“Ta là Nhiếp chính vương, thiên hạ này có chuyện gì mà ta không biết?”
Chớp mắt đã đến cuối năm, cũng là lúc sinh thần của phụ thân.
Phủ Tể tướng mở tiệc linh đình, quan lại quyền quý khắp thượng kinh đều tới chúc thọ.
Khi Phó Chiếu dìu ta bước xuống xe ngựa, trước cồng phủ đã có rất nhiều người đứng chờ từ lâu.
Hắn vẫn giữ vẻ cao ngạo, lãnh đạm như thường, trước những lời tâng bốc nịnh hót của mọi người, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt.
Ta được sắp xếp ngồi ngay vị trí trung tâm trong khu dành cho nữ quyến .
Bà mẹ cả xưa nay đối với ta luôn nhàn nhạt khách sáo, lúc này mặt đầy nụ cười, dẫn theo các tỷ muội tranh nhau bắt chuyện với ta.
Đang trò chuyện rôm rả, quản gia bước vào, lớn tiếng bẩm báo:
“Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư trở về rồi!”
Theo tiếng hô, một nữ tử bước vào sân tóc búi cao, mình mặc một bộ cát phục đỏ thẫm cưỡi ngựa, ánh mắt rực rõ, khí chất hiên ngang.
Chính là đích tỷ, Lý Sở Tinh.
Đôi mắt sáng và kiêu ngạo ấy đảo qua một vòng trong viện, cuối cùng dừng lại nơi Phó Chiếu, rồi nở nụ cười rạng rỡ:
“Phó Chiếu, ta trở về rồi.”
Không hiểu vì sao, nụ cười ấy lại như một mũi d/a/o nh/ọ/n, đ/â/m vào lòng ta đau buốt.
Phó Chiếu ở bên vẫn điềm nhiên, bình thản đáp lại:
“Lâu rồi không gặp, Lý đại tiểu thư.”
Lý Sở Tinh tiến lên vài bước, nhìn ta một cái, rồi ngẩng cao đầu , nói với Phó Chiếu:
“Mới đi chưa đầy một năm, mà chàng đã khách sáo với ta như thế sao?”