Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Về đến phủ, ta thấy hơi mệt nên nằm nghỉ trên giường.
Đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị người đá bật ra.
Phó Chiếu bước vào, toàn thân sát khí đè nén đến không giấu nổi, ánh mắt nhìn ta sắc lạnh như lưỡi dao.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, ta vội nhỏ giọng:
“Phu quân, sao chàng…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bất ngờ túm lấy ta, vai bị bóp đến mức đau nhói.
Hắn nhìn chăm chăm vào ta, đôi mắt u ám như nhuộm mực, khóe môi cong lên một cách lạnh lẽo, bật ra hai chữ:
“Tứ tiểu thư.”
Ta không hiểu chuyện gì, run rẩy nhìn hắn, khẽ hỏi: “Phu quân… đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn kéo mạnh ta lại gần hơn, sắc mặt lạnh lẽo khiến người phát sợ
Ta còn tưởng người vốn thích yên tĩnh, không màn thế sự. Hóa ra sáng sớm rồi phủ , là để đi gặp cố nhân .
Lúc này ta cuối cùng cũng hiểu ra – thì ra chuyện gặp Tống Thanh Trúc bị hắn hiểu lầm.
Vội vàng lên tiếng giải thích:
“Thiếp và Tống tiên sinh chỉ tình cờ gặp trên đường, hoàn toàn không hẹn trước.”
“Gặp tình cờ trên đường?”
Hắn cười lạnh: “Hắn đứng đợi ngươi bao lâu, xe ngựa của ngươi đi rồi hắn còn nhìn theo bao lâu, ngươi tưởng ta không biết sao?”
“Tống Thanh Trúc là thứ gì mà cũng dám mơ tưởng đến người của bổn vương? Hắn chẳng phải đang ôm mộng khoa cử sao?
Bồn vương sẽ cho người gạch tên hắn khỏi danh sách dự thi, vĩnh viễn không được nhập sĩ.”
“Không được!” – ta vội kêu lên, giọng run rẩy, “Thiếp và Tống tiện sinh hoàn toàn trong sạch, chẳng không thể làm vậy với hắn ”
Tổng thanh Trúc mười mấy năm đèn sách khổ học ,chỉ mong 1 ngày công danh đỗ đạt .
Mà chàng làm vậy chẳng khác nào đẩy hắn vào con đường c/h/ế/t .
“Sao? Đau lòng rồi à?”
Hắn bóp lấy cằm ta, rồi bất ngờ cúi đầu hôn lên môi ta.
“Phụ thân ngươi đã dặn thế nào? Không phải bảo ngươi phải tìm mọi cách lấy lòng bỗn vương sao?”
“Nếu hôm nay ngươi khiến bồn vương hài lòng, có lẽ ta sẽ tha cho Tống Thanh Trúc một lần.”
Vừa nói, hắn vừa đè mạnh ta xuống giường, thô bạo xé toạc y phục trên người.
Không còn chút dịu dàng nào như những đêm trước, hắn lúc này chẳng khác gì một mãnh thú hung tợn, xé rách, cắn xé, trút giận.
Nỗi nhục nhã, đau đớn xen lẫn ủy khuất khiến ta bất chấp tất cả vùng vẫy chống cự.
Hắn khẽ nhướng người dậy, đưa mắt nhìn quanh, rồi chộp lấy dải thắt lưng thêu còn dang dở đặt ở đầu giường.
“Hắn tên Thanh Trúc, ngươi liền thêu trúc xanh.
Ngươi đúng là chung tình đến đáng thương.”
Trong mắt hắn ánh lên tia lạnh lẽo khiến ta run rẩy không thôi.
“Không phải… không phải như vậy… xin chàng nghe thiếp nói, thiếp có thể giải thích…”
Nhưng hắn hoàn toàn phớt lờ những lời ta nghẹn ngào kêu lên, dùng chính dải thắt lưng đó trói chặt hai tay ta vào thành giường, lại tiếp tục xé nát ý phục trên người ta..
Ta chợt nhớ lại – hắn từng nói những lời đồn giữa hắn và Thái hậu đều là bịa đặt, bảo ta đừng để tâm.
Nhớ lại cảnh tỷ tỷ cười nói uống rượu, cưỡi ngựa du thuyền cùng các công tử trong kinh thành, hắn cũng chỉ mỉm cười cho qua, chưa từng trách mắng nửa lời.
Chỉ vì trên đường nói với thầy khai tâm đôi ba câu, ta liền bị hắn sỉ nhục đến mức này.
Cho dù ta đã cẩn thận từng li từng tí, đã nhẫn nhục chịu đựng hết mực, thì trong lòng hắn, ta vẫn mãi mãi không thể so được với tỷ tỷ dù chỉ là một chút.
Nghĩ đên đó, như có một lưỡi d/a/o cắm sâu vào tim, xoáy đi xoáy lại khiên ta đau đên nghẹt thở.
Ta co người lại, cố gắng cuộn mình thành một nhúm nhỏ, bật khóc nức nở.
Không biết đã khóc bao lâu, đến khi lấy lại chút thần trí, tay ta đã được tháo ra từ lúc nào.
Phó Chiếu ôm lấy ta, không ngừng lau nước mắt trên mặt ta.
“Đừng khóc nữa, ngoan.”
Ta quay mặt đi, không muốn nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
“Ngươi đi đi… Phó Chiếu, ngươi cút đi.”
Hắn khựng lại, sắc mặt thoáng tái, đuôi mắt bắt đầu ửng đỏ, vẫn gắng siết chặt ta vào lòng thêm chút nữa.
Ta dồn hết sức giãy ra, xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói với hăn:
“Ngươi đi đi.”
Một lúc sau, người bên cạnh rời đi, cửa phòng cũng được khẽ khàng đóng lại.
Ta siết chặt chăn, lại khóc thêm một hồi thật lâu, rồi mới thiếp đi trong cơn mơ mơ màng màng.
Hôm đó, ta thực sự đã mất khống chế, còn lớn tiếng đuổi Phó Chiếu đi.
Sau khi bình tĩnh lại, suốt mấy ngày liền ta cứ nơm nớp lo sợ, sạ có một ngày phủ tế tướng sẽ bị niêm phong tịch thu vì cơn giận của hắn.
May thay, mọi chuyện vẫn yên ả.
Phó Chiếu đã nhiều ngày không về phủ, điều này lại vừa đúng ý .
Dạo này ta thật sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào – là nên trừng mắt căm giận, hay cúi đầu xin lỗi?
Hôm ấy, trời đã rất khuya, ta vừa nằm xuống thì nghe tiếng gõ cửa.
“Vương phi, Nhiếp chính vương có chuyện gấp trong cung, thỉnh người lập tức đên đó.”
Người ngoài cửa là tùy tùng thân cận của Phó Chiếu, sắc mặt lúc này lộ rõ vẻ lo lắng, bồn chồn.
Ta đầy nghi hoặc, hỏi người tùy tùng có chuyện gì, nhưng hắn không chịu nói, chỉ thúc giục ta nhanh lên.
“Vương phi, xin người mau một chút, đại nhân không chờ được nữa rồi.”
Ta vội vàng vào cung, men theo những hành lang lạnh lẽo, cuối cùng dừng lại trước một điện viện vằng vẻ.
“Điện hạ đang ở bên trong, mời Vương phi vào.”
Vừa đẩy cửa bước vào, ta lập tức bị cuốn vào một vòng tay nóng rực.
Hương vị quen thuộc – là Phó Chiếu.
Cảm giác bị hắn làm nhục hôm đó chợt ùa về, ta vừa định đẩy hắn ra thì hắn bất ngờ cúi đầu, tựa trán vào hõm cổ ta, thở gấp, khàn giọng gọi một tiếng:
Tuế Tuế …. đừng đi .