Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Theo lễ, ta nên hành lễ với hắn.
Ta cố gắng chống người đứng dậy, định hành lễ chào hỏi, nhưng chân đã tê dại, vừa khụy gối liền loạng choạng ngã về phía trước.
Ngay lúc sắp ngã xuống, Giang Dụ Tạ bỗng lên một , đưa tay đỡ ta.
tay ấm áp của hắn, rơi xuống ngay bên hông ta.
3
Trong tay ta vẫn còn bưng một chậu nước.
Vì cú ngã vừa rồi, cả chậu nước đổ hết xuống, ướt sũng người Giang Dụ Tạ, loang một mảng lớn.
Ta hoảng hốt, vội vàng rút khăn muốn giúp hắn lau khô.
“Giang công tử, xin lỗi, ta không cố ý.”
Ta lúng túng cúi xuống, loạn cả tay chân mà lau phần trước n.g.ự.c hắn.
Không ngờ giữa mùa đông, trong dày, hắn chỉ mặc mỗi một lớp mỏng.
lớp vải mỏng manh đó, ta cảm nhận rõ ràng đường nét rắn chắc nơi n.g.ự.c hắn.
Cơ bắp dưới lòng tay ta trơn mịn, săn chắc, ấn xuống còn có độ đàn hồi.
Ngực hắn rất nóng, vừa hay ấm tay đã tê cóng của ta.
Nước trong chậu quá nhiều, chảy dọc theo n.g.ự.c hắn xuống tận eo.
Hắn là một văn thần, nhưng vóc dáng lại chẳng thua võ tướng, phần bụng còn có tám múi cơ xếp đều tăm tắp.
“Phó tứ tiểu thư, dừng tay.”
Khi ta vẫn đang vụng về lau, ánh mắt hắn bỗng tối lại, đột nhiên nắm cổ tay của ta.
Hắn khẽ cúi người, kéo gần khoảng giữa chúng ta, khí thế áp bức tràn .
Nhưng hắn không ta, chỉ chăm chú về phía khung cửa sổ đối diện, đang trầm ngâm suy nghĩ điều .
Ta thuận theo ánh mắt ấy .
Ánh trăng chiếu lên khung cửa, phản chiếu hình bóng của chúng ta.
Toàn thân ta nép trong rộng của Giang Dụ Tạ, tay còn đang đặt trên eo hắn.
Khoảng gần mức khiến không khí giữa người nên mập mờ khó nói.
Ta giật mình, lập tức lùi lại một để kéo giãn khoảng .
“Giang công tử, ta chỉ muốn…”
Lời chưa nói hết, hắn đã cắt ngang.
Vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Sao lại quỳ ở đây? Là bị tỷ tỷ của phạt à?”
Ta mím môi khẽ gật đầu:
“Vâng, ta sai chuyện, tỷ tỷ bắt ta quỳ một canh giờ.”
Hắn liếc ta đang mặc, lông mày hơi nhíu lại.
“Mặc ít thế này, không sợ nhiễm lạnh sao?”
“Ta không biết khiến ấy tức giận, nhưng trên đời chẳng có quan trọng hơn thân thể. Về nghỉ . Nếu hỏi, cứ nói là ý của ta.”
Nói , Giang Dụ Tạ xoay người định rời .
, chợt nhớ điều , hắn cởi xuống, ném lòng ta.
“Khoác . ở tây sương phòng, đường về xa, đừng để bị lạnh.”
Ta ôm , khẽ nói lời cảm ơn:
“Giang công tử, ta sẽ giặt sạch rồi mang trả.”
Truyện đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Không cần. Ta không dùng lại đồ người khác đã chạm . giữ , vứt .”
Nói rồi, hắn phất tay bỏ .
Ta về phòng, uống một ngụm trà nóng, lại tiếp tục luyện giọng nói giống đích tỷ.
May mà sáng hôm sau, nghe gật đầu hài lòng, không khó ta nữa.
Đích tỷ nói, để vạn sự không sai sót, ta không chỉ bắt chước cử chỉ và giọng điệu của , mà còn hóa trang giống y đúc.
Ta vốn đã có vài phần tương tự, sau khi trang điểm thì càng giống hơn, nếu là ban đêm, không kỹ, hầu chẳng ai nhận .
những điều đó, đích tỷ đưa ta một quyển họa sách.
Ta chỉ vừa lật sơ , mặt đã đỏ bừng bị lửa thiêu.
Đích tỷ lại thản nhiên nói:
“Đừng xấu hổ. Học kỹ , mấy thứ này sẽ dùng .”
“Hầu gia tính tình lạnh nhạt, nếu muội không biết quyến rũ, hắn sẽ chẳng bao giờ nảy sinh tâm tư đó.”
khi mở quyển sách ấy, ta mới thật sự hiểu rõ mình sắp chuyện .
Đích tỷ nói, việc này càng sớm càng tốt, nên hành động ngay.
May mà mấy hôm nay Giang Dụ Tạ ngoài công vụ, chưa về phủ, ta thở một chút.
ngày hắn về, đích tỷ cố tình bày một tiệc rượu.
người họ ở trong phòng uống rượu dùng cơm, còn ta thì bị hóa trang thành bộ dạng của đích tỷ, tắm rửa chải chuốt , bị đưa phòng của Giang Dụ Tạ.
Hắn và đích tỷ vốn ngủ riêng.
Phòng hắn bày biện đơn giản, chẳng có một món trang trí dư thừa nào, rõ ràng là gian phòng của nam nhân.
Ta bị đẩy lên giường, lòng tay rịn mồ hôi, toàn thân căng cứng, chẳng biết tay chân để đâu.
Đích tỷ nói đã thêm gấp liều t.h.u.ố.c trong rượu, d.ư.ợ.c tính rất mạnh, Giang Dụ Tạ nhất định chịu không nổi.
Những xảy sau đó, dựa ta.
Ta nắm chặt chăn, bất an chờ đợi hắn về.
Khoảng nửa canh giờ sau, cửa “kẽo kẹt” một tiếng, cuối cùng bị đẩy .
Giang Dụ Tạ phòng.
4
Đích tỷ hẳn là đã chuốc hắn không ít rượu, ta có thể ngửi thấy mùi men say thoang thoảng trên người hắn.
Hắn không vững lắm, ta do dự một chút, rồi vẫn xuống giường đỡ hắn.
Cửa sổ trong phòng đều bị ta đóng kín, chưa châm nến, người chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng nhau.
Ta đã soi gương từ trước, trong tình cảnh thế này, đừng nói là hắn, ngay cả phụ mẫu chẳng thể phân biệt nổi ta với đích tỷ.
Ta đỡ cổ tay của Giang Dụ Tạ.
Người hắn nóng bỏng khác thường, thân nhiệt cao hơn ngày thường rất nhiều, má còn ửng hồng lờ mờ thấy .
Chỉ là khẽ chạm một cái, hơi thở của hắn đã nên nặng nề hơn vài phần.