Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Chớp chớp mấy cái, Giang Dụ Tạ đứng ngay mặt ta.

Hắn cầm chén rượu hợp cẩn, đưa một chén ta, ra ý cùng ta giao bôi.

Thấy ta mãi không động đậy, hắn liền thấp giọng thúc giục ta: 

“Khanh khanh.”

Chén rượu kề đến bên môi, ta không chịu hé , chất rượu liền chảy dọc theo cổ ta .

Hắn cúi đầu, uống nốt chén tay ta, rồi bất ngờ cúi , trực tiếp l.i.ế.m đi dòng rượu vương trên người ta.

đây từng có tiếp xúc thân mật hơn này, nhưng khi ấy ta mang thân phận của đích tỷ mà hành sự.

Huống hồ hôm nay là ngày thành thân của ta, sao hắn dám làm càn đến vậy?

“Khanh khanh, khi ta rời đi, rõ ràng nàng đã hứa sẽ đợi ta trở về.”

“Sao bây giờ ta trở về, nàng lại đi thành thân rồi?”

Nhưng ta… khi nào đã hứa hắn chứ?

Rõ ràng ta chưa từng dùng thân phận của mình mà nói hắn được mấy câu.

Nghĩ đến đây, toàn thân ta cứng đờ: 

“Ngài… rồi sao? Khi nào ?”

Góc lún , hơi thở của hắn phả bên tai ta.

lần đầu tiên đã rồi, đầu đến cuối ta rõ cả.”

Ta sững người, đầu óc khoảnh khắc trống rỗng.

Đến khi hắn giữ lấy sau gáy ta, , ta chưa kịp phản ứng.

Phía dưới vang lên tiếng động rất lớn, ta cảm giác có thứ gì đang điên cuồng đập vào ván .

Ta nắm chặt lấy vạt áo Giang Dụ Tạ, cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thở dốc hỏi:

“Tạ Tự đâu?”

“Hắn à.” 

Giang Dụ Tạ hờ hững đáp: “Ở phòng đấy.”

phòng?

Chỉ thấy Giang Dụ Tạ đứng dậy, bất ngờ kéo ra thứ gì dưới gầm .

Thì ra, dưới gầm không chuột, mà là Tạ Tự bị trói chặt đòn bánh.

Tứ chi hắn ta bị buộc lại, nhét một mảnh vải, không phát ra tiếng nào.

Nhưng hắn ta lại có khát vọng nói năng mãnh liệt, trừng mắt Giang Dụ Tạ, tựa gào lên điều gì .

Giang Dụ Tạ cúi người , thong thả gỡ mảnh vải hắn ta ra.

Vừa có nói, Tạ Tự liền ngẩng đầu, giận dữ chất vấn Giang Dụ Tạ:

“Hầu gia, ngài to gan, dám trói ta đêm tân , cùng thê tử của ta viên phòng?”

12

Giang Dụ Tạ lạnh nhạt liếc hắn ta, im lặng một lúc rồi bỗng mở , nhưng lại là nói ta:

“Tam điệt của ta vốn chẳng phối tốt lành gì. Hắn ở ngoài có bốn nương tử thân cận, gây nên không ít chuyện phong lưu ong bướm.”

ra, dù hắn không nói, ta đã nghe phong thanh đôi chút.

Tạ Tự lập tức đỏ bừng cả mặt, tức tối nói:

là chuyện kia rồi. khi ta quyết định Kiến Khanh, đã dứt khoát đoạn tuyệt những người bên ngoài, thề rằng sẽ không bao giờ đến những nơi nữa.”

“Ta lòng thích Kiến Khanh. Tuy khi thành thân có đôi chút phóng đãng, nhưng sau khi , ta chỉ cùng nàng sống yên ổn.”

lạ, rõ ràng hắn ta mới là tân lang, vậy mà lại cách ta một khoảng rất xa.

Ngược lại, Giang Dụ Tạ ngồi ngay bên cạnh ta, bàn tay đặt nơi eo ta chưa từng rời đi.

Hắn khẽ bật cười nhạt:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Lãng tử quay đầu, ai mà tin được chứ?”

Tạ Tự bị chọc giận đến đỏ cả mắt:

“Ít nhất ta Kiến Khanh đường đường chính chính. thì sao, hầu gia? Đừng quên, đã có thê thất, là tỷ phu của Kiến Khanh!”

Giang Dụ Tạ nói rất điềm đạm, giọng hắn tựa đang bàn chuyện thời tiết:

“Ta sẽ .”

? Ai mà chẳng năm chính là người cầu hoàng thượng ban Phó Thính Ngọc. Đã là thánh chỉ ban , định nào? Mơ mộng viển vông!”

Giang Dụ Tạ nghiêng đầu, ánh mắt đen mực chăm chú ta.

“Lần này ta đi tuần phương Nam, bình định loạn phỉ, hoàng thượng ban thưởng. Ta chỉ cầu xin người một điều.”

Không đợi ta mở , hắn đã nói tiếp:

“Là phép ta để tái giá.”

Tạ Tự trừng lớn mắt, tức giận nghiến răng ken két:

khéo ăn nói, ta nói sao không lại !”

Nói xong, chợt nhớ ra đây là phủ của mình, hắn ta liền cất giọng định gọi người.

Nhưng Giang Dụ Tạ ra tay cực nhanh, ngay khi hắn ta kịp kêu, một chưởng đã đ.á.n.h ngất.

Hắn lại nhét mảnh vải vào Tạ Tự, rồi thản nhiên lôi hắn ta trở lại gầm .

Ta cảnh ấy, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

“Vì sao hoà ta chứ? Chỉ vì ngủ cùng vài lần, hầu gia đã nhớ mãi không quên ư?”

“Hầu gia, có ngài thay lòng quá dễ rồi không?”

Hắn cúi người, nửa quỳ mặt ta, ngẩng đầu lên.

“Không thay lòng. Ta và tỷ tỷ của nàng, đầu đến cuối chỉ là một cuộc giao dịch.”

13

Giang Dụ Tạ nói, khi đích tỷ tìm đến hắn, vừa khéo là lúc hoàng thượng có ý ban hắn.

Hoàng thượng định chỉ công chúa mà người yêu quý nhất hắn.

Ở triều đại này, phò mã can dự chính sự, điều chẳng hề ảnh hưởng đến đường quan lộ của hắn.

Nhưng hắn lại không .

Công chúa quá kiêu ngạo, ngang ngược, lại tự phụ thanh cao, hắn không bị trói buộc một người .

Rồi đích tỷ tìm đến hắn.

Đích tỷ nói, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hắn, chỉ cần hắn đồng ý nàng là đủ.

Nàng mượn của hắn, hắn nàng danh phận phu nhân.

“Lúc ấy, nàng ta thực xác là một đối tượng thành thân phù hợp, nên ta đã đồng ý. Theo giao ước, chỉ cần ngoài mặt tỏ ra phu thê thuận là được. Tất nhiên, tốt nhất là có sinh một đứa con để nối tước vị.”

Ta rốt cuộc hiểu, vì sao đích tỷ lại khao khát có được một đứa con đến .

Nhưng ta có chút mờ mịt.

“Vậy vì sao lại thích ta?”

Giang Dụ Tạ ta rất lâu, rồi khẽ lắc đầu:

“Ta không .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương