Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nén đau, vòng qua hắn rời khỏi phòng thật nhanh.
Đích nằm sẵn trên giường đợi ta.
Nàng khẽ nheo mắt, nhìn rơi xuống những dấu đỏ trên người ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhìn kỹ một lúc, nàng khẽ lạnh:
“ này quả nhiên lợi hại, nếu không tính cách hầu , sao có thể đến ngươi?”
Đích không cho ta đi tắm, bắt ta nằm nghỉ, kê gối dưới lưng suốt một canh giờ mới được dậy.
Đến giờ Ngọ, nàng phá lệ cho ta cùng ăn cơm hai phu thê họ.
Giang Dụ Tạ lại về dáng vẻ công tử cao quý, ung dung tao nhã, ăn cơm mà chẳng buồn để tâm đến xung quanh.
là mắt lướt qua ta, hắn hơi sững lại.
Có lẽ vì mang kín nhà trông hơi kỳ quặc.
ta đầy dấu vết hắn để lại, nào dám cởi .
May mà Giang Dụ Tạ thoáng nhìn một cái rồi dời mắt đi.
Sau bữa ăn, đích nhìn ta, không:
“Kiến , muội xem, hầu tỉnh lại rồi, đến nhìn muội hắn cũng lười.”
“Hắn chịu muội đêm qua, chẳng qua vì tưởng muội là ta thôi, hiểu chứ?”
Ta ngoan ngoãn cúi đầu đáp vâng.
Vết thương nơi vai vẫn nhói đau, ta len lén lấy t.h.u.ố.c mỡ, định gian phòng nhỏ không người để bôi.
cởi chừng, ngón tay đang xoa , cánh cửa đột nhiên mở .
Ta hoảng hốt ngẩng đầu.
Và ngay mắt Giang Dụ Tạ.
6
Hình như Giang Dụ Tạ cũng không ngờ phòng lại có người.
Cách khá xa, lại bị ngược sáng, ta nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn, thấy hắn thoáng ngẩn một chút.
Sau đó, hắn khẽ xoay tay , yết hầu nhấp nhẹ, giọng khàn khàn nói ta:
“Xin lỗi.”
Nói xong, hắn lập tức khép cửa phòng lại rồi rời đi.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn bước , ta trốn sau tấm bình phong.
Hắn hẳn không nhìn rõ những dấu vết trên người ta.
Ta vừa tự trấn an mình, vừa nhanh chóng bôi nốt t.h.u.ố.c mỡ.
Đích nôn nóng muốn có con, bắt ta tối phải tiếp tục sang phòng Giang Dụ Tạ.
Ta ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trước đi lại nghe nha hoàn cạnh nàng khẽ hỏi:
“Hầu mười ngày tháng mới chịu gần gũi một lần, tối qua vừa giày vò suốt đêm, đêm lại bảo Tứ tiểu thư sang, hầu nào có chịu?”
Đích khẽ , mắt đầy khinh miệt:
“Ta tự nhiên biết. Hầu vốn rất kiềm chế, mỗi lần ta cũng đến rồi dừng. Tối qua ầm ĩ như vậy, chẳng qua là do t.h.u.ố.c phát tác. Ta phải để con bé đó nếm chút thất bại, kẻo nó thật tưởng rằng hầu để ý đến nó.”
Nha hoàn kia cũng bụm miệng :
“Đêm Tứ tiểu thư chắc chắn sẽ công cốc mà về.”
Bọn họ nói đúng.
Giang Dụ Tạ nhìn thấy ta, hơi ngẩn một chút, rồi trầm giọng nói:
“Nàng về nghỉ đi. Ta còn phải qua thư phòng xử lý chính sự, sẽ rất muộn mới xong.”
Hắn nói xong, mắt nhìn thẳng, quay người bước đi.
Ăn cái “đinh” như vậy, ta vốn nên lập tức rời đi, phòng hắn có đốt than bạc, ấm áp vô cùng.
ngoài gió tuyết mịt mù, còn phòng ta không có nổi chút than đen, lạnh như hầm băng.
Ta nghĩ, dù sao hắn không ở đây, ta ngồi bàn nghỉ một lát, hơ tay cho ấm, một chốc rồi đi cũng được.
Phòng ấm như xuân.
Có lẽ vì đêm qua quá mệt, ban ngày lại bị đích tủ mắng suốt, ta lim dim rồi thiếp đi.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Giữa lúc mơ tỉnh, ta nghe thấy tiếng “cách” rất khẽ.
Có người bước tới cạnh, mắt dường như rơi lên người ta, rồi khẽ thở dài:
“Tựa đầu này không lạnh sao?”
Nói xong, hắn ngập ngừng một thoáng, rồi bất ngờ vòng tay ôm ta lên, nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống giường.
Mùi hương trên người hắn thanh lạnh, dễ chịu vô cùng.
Không cần mở mắt ta cũng biết, đó là Giang Dụ Tạ.
Hắn cẩn thận đắp chăn cho ta, gạt mấy sợi tóc tai, giọng nói khẽ khàng:
“ mệt này, ngoan đi.”
ta không .
Ta nhớ rõ nhiệm vụ mình, lặng lẽ hồi tưởng nội dung sách dạy, rồi thử vươn tay, khẽ móc lấy hắn.
Lực ta dùng không mạnh, hắn không đứng vững, bị ta kéo ngã xuống cùng.
Giang Dụ Tạ không lập tức đứng dậy.
ta mở mắt, vừa vặn phải nhìn hắn.
Đôi mắt hắn nên sâu thẳm, yết hầu khẽ động, đầu ngón tay lên những dấu vết trên ta.
“ .”
“Nếu chưa buồn , vậy lát nữa hẵng .”
So đêm qua, Giang Dụ Tạ hôm dịu dàng hơn nhiều, giọng nói khàn thấp, như lời tình nhân thầm.
Sáng sớm ta về phòng, sắc mặt đích càng thêm khó coi.
Nàng dùng móng tay sơn đỏ cào nhẹ lên tay ta, rồi bật khẽ:
“Cũng tốt thôi, càng nhiều lần càng dễ có thai.”
Từ đó đi, đêm nào ta cũng ở lại phòng Giang Dụ Tạ.
Ban ngày hắn vẫn giữ dáng vẻ cao quý như tiên giáng trần.
đêm xuống, dường như quen vị ngọt, hắn cứ quấn lấy ta không dứt, tiếng “ ” khẽ vang tai.
Ta nhớ mới đọc sách vẽ, ta từng kinh hãi, sao trên đời lại có nhiều tư đến .
Nào ngờ hắn thật có thể dẫn ta trải qua từng điều một.
Liên tục mấy ngày như , đến giờ Hợi, ta lại như thường lệ bước phòng hắn.
Bỗng đích xông .
ấn tượng ta, nàng luôn ăn mặc chỉnh tề, hôm lại khác hẳn, ngoài khoác hờ, lộ chiếc yếm thêu uyên ương đùa nước.
So nàng, bộ trắng ta nên quá mực giản đơn.