Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Theo đơn , chỉ cần uống liên tục hai tháng, nhất định có m.a.n.g t.h.a.i nam hài.
Đúng hai tháng sau, Tạ hồi kinh.
tính toán như ý, vì sức khỏe đứa con tương lai, đặc biệt bồi bổ cho ta.
đốt than bạc, áo choàng viền lông thỏ, bữa cơm bữa nào có thịt.
Nhưng những ngày yên ổn ấy kéo dài bao lâu.
Hôm đó, nhận được một phong thư từ .
Sau mở thư, vẻ nàng trở nên khác lạ, nhìn ta hồi lâu rồi khẽ thở dài:
“Kiến Khánh, mệnh ngươi thật tốt.”
Ta không hiểu, lại nghe nàng nói tiếp:
“Chúc mừng ngươi, sắp gả vào nhà cao môn rồi.”
“Đối tượng là tam công tử Tạ Tự của Thượng thư .”
10
Ta đưa trở lại gia để chờ ngày xuất giá.
Chuyện nói ra thật nực cười.
Tổ mẫu của Tạ Tự lâm trọng bệnh, t.h.u.ố.c thang vô hiệu, Tạ gia đường cùng lối tận, đành mời một vị thuật sĩ tới xem.
Thuật sĩ bấm đốt ngón tay tính toán, nói rằng Tạ gia phải xung hỉ mới có hóa giải tai ương.
Nhìn khắp trên Tạ gia, chỉ lại một nam nhân chưa , chính là Tạ Tự.
Hắn ta bấy lâu không chịu , là bởi ở thanh lâu gấm vóc vướng phải không ít nợ phong nguyệt, muốn trói buộc bởi gia đình.
Ta nhớ hắn ta vốn tính phản nghịch, ngờ lần lại chịu nghe theo sự sắp đặt của người nhà.
Chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất.
Người được chọn làm thê tử hắn ta, hắn ta muốn tự chọn.
Hắn ta chọn ta.
gia vốn thấp kém hơn Tạ , phụ ta tự nhiên vui mừng đồng ý.
mẫu biết kế hoạch của , song tiện can thiệp, chỉ có an ủi , nói sau sẽ chọn một muội muội khác đưa qua cho nàng dùng.
Hôn kỳ gấp gáp, ấn định vòng một tháng.
Gả lên cao có lợi.
Tỉ như, của hồi môn vốn ít ỏi mà nhà ta chuẩn , nay được tăng lên đến một nửa so với của hồi môn xuất giá.
Lại như, tiểu nương vốn không được coi trọng, nay đồ bổ trôi chảy như nước chảy, đều được đưa vào Xuân Huy Đường của bà.
Thử hỷ phục, thêu hỷ, học quy củ, việc trước ngày nhiều đến chóng , ta bận đến mức óc choáng váng.
Đêm nằm một mình trên , mỗi nhắm mắt lại, ta lại nhớ đến chiếc mềm mại ở .
Tạ cúi người, nụ hôn rơi xuống khắp của ta, tiếng “khanh khanh” khàn khàn trầm thấp vang dội tai ta.
Ta mở mắt, khẽ lắc , cố gắng gạt hắn ra khỏi .
Một viên đá ném trúng cửa sổ, ta khoác áo ngồi dậy, thò ra ngoài nhìn.
Nơi ta ở là chỗ hẻo lánh nhất , sát ngay bức tường bao.
Lúc , Tạ Tự lại đang đứng trên tường, áo đỏ tung bay, hứng khởi vẫy tay với ta.
“Kiến Khanh, ta biết trước không gặp , nhưng ta nhớ nàng đến mất ngủ, nhịn không được phải lén đến nhìn một chút.”
“Nhìn một chút là đủ rồi, ngươi mau về ngủ đi.”
Thiếu niên ngẩng cằm, áo đỏ phiêu dật, phong tư thật khiến người ta động lòng.
Ta cười với hắn ta, rồi khép cửa , nằm trở lại .
Hôn lễ của ta rất náo nhiệt, tiếng trống nhạc, chúc mừng, pháo nổ không dứt tai.
Giữa những âm thanh đó, bỗng xen lẫn tiếng ngựa hí.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta đội hỷ, ngồi kiệu hoa, nhìn thấy cảnh ngoài.
Chỉ nghe loáng thoáng có người nói, Giảng gia đang nam tuần về kinh sớm.
“ gia công vụ bận rộn mà vội trở về tham dự lễ gả con gái gia, thật coi trọng quá.”
“Xem ra gia và phu nhân đúng là tình thâm nghĩa trọng.”
Thì ra Tạ trở lại kinh.
Ta chợt nghĩ, lần sau gặp lại, ta nên gọi hắn là gì đây.
Vẫn là gọi hắn là phu, hay theo Tạ Tự gọi hắn là biểu thúc?
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, nhưng muộn rồi.
Kiệu hoa được khiêng vào cổng lớn Tạ gia.
sự dìu dắt của người chúc phúc, ta bước qua chậu than, giẫm lên bao gạo, tiến vào chính sảnh bái đường.
Khoảnh khắc phu thê đối bái, hắn bước vào chính đường.
Quan chủ lễ cao giọng nói:
“Lễ !”
Thế là, giữa tiếng reo hò chúc tụng, ta đưa vào động .
tấm hỷ, ta không nhìn thấy Tạ.
Nhưng ta biết, ta sượt vai với hắn.
Bởi hôm nay hắn mang đôi ủng đen có thêu một đóa mai năm cánh nhỏ trên mũi ủng.
Là đôi ủng mà có một lần ta thấy chỉ sờn, lén khâu lại giúp hắn.
ngoài huyên náo ầm ĩ, nhưng tân lại yên tĩnh lạ thường.
Ta ngồi mép , lặng lẽ chờ Tạ Tự đến vén hỷ.
Chỉ là, Tạ gia làm việc cẩn thận.
Qua một canh giờ, bỗng có người nói đi nhầm , rồi sai nha hoàn dắt ta sang một gian khác.
Ta mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động .
Nhưng ta đội hỷ, không cúi xuống xem.
Nha hoàn đặt chén rượu hợp cẩn xuống, nói mấy lời cát tường rồi lui ra.
Tiếng sột soạt không ngừng vang lên.
Chắc là có chuột hoặc con vật gì chui vào.
Đang mải nghĩ vẩn vơ, cửa cuối cùng đẩy ra.
Giờ phút , ngoài Tạ Tự thì ai vào đây nữa.
Hắn đứng cách ta vài bước, cúi người cầm lấy ngọc như ý.
Ngọc như ý khẽ nâng góc hỷ, ta vừa ngẩng , vừa dịu giọng gọi một tiếng phu quân.
tưởng tượng của ta, người ta thấy sẽ là Tạ Tự mặc hỷ phục đỏ thẫm.
Nhưng không ngờ, đập vào mắt ta lại là gương nửa cười nửa không của Tạ.
11
Ngọn nến đỏ cháy rực phát ra tiếng lép bép, sợi dây ta bỗng như đứt phựt.
Ta tưởng mình hoa mắt.