Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta khẽ thở dài:
“Công tử gia, ngươi an phận mà ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Nếu để ngươi múa thêm vài điệu nữa, e ngày mai tỷ muội trong thôn đều cười ta nhặt về không phải kẻ mù, mà là đại ngốc tử.”
Khóe môi hắn nhếch khẽ, bật ra một tiếng cười đục thấp.
Ta nghi hắn mặt đơ, cười lên còn đáng sợ hơn Diêm Vương điểm danh.
Hắn lại rất nghe lời, ta vừa nói xong, liền ngoan ngoãn tìm một góc ngồi yên.
Ta trong sân “oành oành keng keng” chẻ củi, hắn thì như mèo con, ngồi cạnh ta bất động.
Ta vài lần còn ngỡ hắn tắt thở tại chỗ, không yên tâm, bèn quệt tay đầy tro bụi lên người rồi đưa ra dò hơi thở.
“Thanh nương đang lo cho ta?” Hắn nghiêng đầu hướng về ta, như thể xuyên qua lớp vải băng mà vẫn thấy rõ ta.
“Thanh nương?” Gọi nghe thật thân mật!
Hai vành tai ta lập tức nóng rần như mây chiều đỏ rực:
“Ít tự dát vàng lên mặt mình đi. Ta là sợ ngươi c.h.ế.t rồi ta còn phải đào hố chôn, mệt c.h.ế.t người ta thôi!”
Khóe môi hắn run run, dường như nhịn cười chẳng nổi.
Sợ mình nói nặng, ta lại chữa lời:
“Hơn nữa, vì cứu ngươi từ núi xuống, ta thiếu không ít nhân tình. Ngươi phải theo ta trả xong nợ, rồi muốn c.h.ế.t cũng chưa muộn!”
Hắn lặng im hồi lâu, mới trầm giọng:
“Ta chỉ là gánh nặng, liên lụy nàng.”
“Không phải, ngươi…” Ta bỗng nghẹn lời, chẳng biết đáp sao.
Từ trước đến nay ta chỉ gặp những nam nhân ở nhà chủ cũ, kẻ nào kẻ nấy hếch mũi nhìn đời, coi thường thiên hạ.
Nay gặp Cố Tiêu, bề ngoài dữ dằn, sao lời lẽ lại nhún nhường hạ thấp?
Thật là điều ta chưa từng thấy qua!
4
Phải thừa nhận, lời ta có hơi thẳng, song nam nhân này cũng quá nhỏ nhen.
Suốt cả buổi chiều chui rúc trong phòng, hễ thấy ta là liền quay lưng.
Đến khi hoàng hôn buông, ta bưng chậu nước nóng vào:
“Ban ngày ra bao nhiêu mồ hôi, trước khi ngủ lau cho sạch, khỏi khó chịu.”
Cố Tiêu nửa nằm quay lưng trên giường, chẳng rõ ngủ thật hay giả vờ.
Dù sao ngủ trên giường ta, hắn nhất định phải sạch sẽ. Ta xắn tay áo, cầm khăn nóng áp lên lưng hắn mà lau.
Hắn cảm giác được ta đến gần, liền xoay người chộp lấy cổ tay ta, chuẩn xác đến lạ.
Ta sững nửa ngày – gã này mở thiên nhãn rồi sao, sao lần nào cũng bắt trúng?
Khoảnh khắc ấy, cánh tay ta chạm cánh tay hắn, mặt ta chỉ cách n.g.ự.c hắn chừng một hai tấc.
“Nam nữ cách biệt, để ta tự lo.”
Hắn theo cánh tay ta lần lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, vuốt ve một hồi rồi mới lấy khăn.
Ta tức như nuốt phải ruồi, cổ nghẹn lại.
Nam nữ cách biệt mà ngươi nắm tay ta?
Ta còn thể diện nữa không?
Máu nóng bốc lên, ta liền phản tay áp hắn xuống, khóa chặt cả hai tay hắn trên đỉnh đầu.
Tư thế lúc này, ta ở trên, hắn ở dưới.
Ngẫm lại hết thảy sự khác thường hôm nay, ta buột miệng hỏi:
“Ngươi phải chăng đã đem lòng yêu ta, nên mới ngượng ngùng ỡm ờ thế?”
Cố Tiêu dường như chưa từng thấy nữ tử nào thẳng thắn như ta, gương mặt đỏ bừng, đỏ lan từ n.g.ự.c lên tận vành tai.
“Ta mắt mù, lỡ hành động thất thố. Thanh nương hẳn sẽ không trách kẻ mù như ta chứ?”
Đã nói đến mức ấy, nếu ta còn giữ chặt không buông, thì chẳng hóa ra thành nhỏ mọn sao.
Ta tức giận đẩy hắn ra, đẩy luôn chậu nước đến bên:
“Ngươi là bệnh nhân, ta so đo với ngươi cái gì. Mau lau sạch mà nghỉ ngơi đi!”
Trong phòng chỉ một chiếc giường, ta đã nhường cho hắn, còn mình trải chiếu nằm đất, trở mình mãi chẳng yên.
Bạc trong tay ta vẫn còn, nuôi thêm một người cũng không khó. Khó ở chỗ – hắn là nam nhân!
Thân phận hắn ta chẳng biết, nhỡ đâu bị kẻ thù truy sát, lại liên lụy đến ta thì sao?
Thứ nữa, hắn ở cùng ta, không danh không phận, miệng lưỡi thiên hạ sao tránh khỏi dị nghị.
5
Ta vốn định đem hắn lên quan phủ tìm thân thích, sáng sớm đã dậy mượn lão Vương què một cỗ xe lừa, lại nướng mấy cái bánh khô làm lương.
Khi quay về thì thấy hắn đã tỉnh, vẫn trần vai trần n.g.ự.c mà đi qua đi lại trước mắt ta, phô bày đến nỗi khiến người ta đỏ mặt!
Ta dịu giọng dỗ dành:
“Nhà ta chẳng có y phục nam nhân, dăm bữa nửa tháng nữa gió lạnh kéo về, hôm nay đưa ngươi ra phố may cho một bộ, có được không?”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu, để mặc ta kéo lên xe lừa.
Ngón tay lần mò đụng vào lớp rơm lót thô ráp, hắn lộ ra vài phần ngơ ngác:
“Đây là…?”
“Xe lừa.”
Hắn trầm mặc, như thể chưa từng thấy qua.
Ta đoán hắn ắt hẳn xuất thân từ nhà quyền quý, quen ngồi xe ngựa xe kiệu, nay phải chịu ngồi thứ thô sơ này, bèn kiên nhẫn giải thích:
“Ngựa quý giá, nhà dân cày đâu dám nuôi. Bò thì phải giữ lại mà kéo cày. Xe lừa tuy xóc nhưng cũng coi như tiện lợi, ngươi gắng mà chịu đựng vậy.”
Lừa nhỏ hí vang như phụ họa, hắn đành miễn cưỡng ngồi vững.
Ra khỏi thôn tất phải vào thành, ta sợ gặp người quen nên đội sẵn mũ trúc che màn sa.
Mà hắn không y phục, vào phố liền khiến người ta nhìn ngó, thành ra ta càng thấy hổ thẹn.
“Bà chủ, lấy cho hắn mấy bộ vải thô mà vừa người.”
Hắn sờ soạng y phục một hồi, thoáng hiện nét chán ghét, song không thoát khỏi mắt ta.
Ta ghé tai hắn nhỏ giọng đe:
“Nhà ta chỉ có thế, đừng bày đặt kén chọn. Mặc thì yên, không mặc thì cứ để thiên hạ cười chê ngươi.”
Hắn thay đồ khá gọn ghẽ.
Hừ, ta vốn là a hoàn trong nhà giàu, nắm bắt tâm lý công tử thế gia thế nào chẳng quen!
Mặc y phục thường dân mà hắn vẫn toát ra mấy phần quý khí, ta ngắm mà thấy đắc ý.
Kéo hắn xuống xe, đi đến cổng nha phủ, vừa đến đôi sư tử đá thì hắn khựng lại, bàn tay lần lên đầu sư tử, bỗng đứng c.h.ế.t trân không chịu bước.
“Ngươi định đưa ta đi đâu?” – giọng hắn lạnh lùng, kiên quyết.
Ta thoáng cả kinh, lẽ nào hắn là kẻ phạm tội, nên vừa nghe đến nha phủ liền cảnh giác?
Ta cố lựa lời uyển chuyển:
“Đưa ngươi đến quan phủ tìm người nhà thôi mà.”
Hắn đột nhiên gằn giọng:
“Ngươi muốn bỏ ta? Giao ta cho quan phủ?”
Lời ấy thốt ra, chẳng khác nào oán phụ bị lang quân ruồng rẫy.
Ta còn chưa kịp đáp, hắn đã dậm chân không chịu nhúc nhích.
Ta lôi kéo mãi không xong, lại khiến quân sĩ tuần thành chú ý:
“Bên kia làm gì đó!”
Lưỡi ta nghẹn lại, còn chưa kịp nghĩ cách, thì hắn bỗng chắn trước mặt ta, ôm quyền nói:
“Làm phiền hai vị đại nhân. Tiểu phụ nhân thân mang thai, khó chịu nôn nao, nên mới dừng chân nghỉ tạm. Mong đại nhân châm chước.”
Quân sĩ liếc nhìn, khẽ thì thầm mấy câu, rồi liền bỏ đi.
Đáng tiếc hắn thân hình cao lớn, chắn hết tầm mắt ta, ta chẳng rõ họ ra hiệu điều gì.
Ta nghiến răng véo hắn một cái:
“Cái gì mà phụ nhân, cái gì mà mang thai, ngươi nói bậy bạ chi đó!”
Trời đất chứng giám, ta tuy từng gả cho người ta, nhưng vẫn còn là khuê nữ, làm sao để hắn phá hoại thanh danh đến thế!