Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không ghét anh, tôi sợ anh muốn c.h.ế.t đi được thôi.
“Chuyện đó… cũng không còn sớm , đã được miễn phí thì không khách sáo đâu nhé. Anh cũng nghỉ sớm đi, Tống tổng.”
Tôi cố gắng tỏ ra thoải mái, nhưng thực tế chân cứ không tự chủ được mà lùi phía .
Bởi tôi thật sự không tài nào kết nối nổi anh người yêu mạng mà tôi vừa mới mê đắm nhan sắc kia với gã thiếu gia bạo ngược trong đồn được.
Tống đứng khựng lại tại chỗ.
Nhận ra sự sợ hãi của tôi, anh chủ động lùi ra xa để giữ khoảng .
“… nghỉ sớm đi.”
Giọng anh đầy vẻ thất vọng.
Tôi cũng thất vọng chẳng kém.
Tại sao ngay đầu anh không chịu thành thật cơ chứ?
Nếu tính anh thật sự tệ hại đồn, chắc hẳn giờ này anh đang thầm cười nhạo tôi là một con ngốc đã cố tình làm ra những chuyện này.
7
Đêm đó, anh gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Nhưng tôi chẳng thèm trả một câu.
[Chơi game không ? trang phục đôi mới ra rồi nè, mở túi đồ ra kiểm tra thử đi.]
[Đứa con tinh thần mình nuôi sắp “ngỏm” đến nơi rồi, mau để ý đến anh chút đi mà. (Icon đáng thương)]
[Chúng đã là bạn bè của nhau rồi, thì mau nhau im lặng đi nào!]
[…]
Đột nhiên, anh gọi video tới, tôi lập tức nhấn chối.
Bởi tôi đã lẻn ra ngoài bằng cửa của khách sạn đời nào rồi.
Đúng , chị lại trốn tiếp.
này tôi chơi lớn, chặn sạch số điện thoại lẫn WeChat.
Đúng là đồ l.ừ.a đ.ả.o, anh cũng chẳng khác lão già tôi, lập mưu lừa tôi hết này đến khác.
Thế nhưng này tôi không còn may mắn .
Bởi người của tôi đã đuổi kịp tới nơi rồi.
8
“Buông ra!”
Tôi dốc sức giằng co nhưng vô ích.
Mấy gã vệ sĩ gần lôi xệch tôi lên xe.
Khi xe đến họ Ninh, tôi đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Ông chẳng nói chẳng rằng, lao tới giáng thêm một cái tát trời giáng vào tôi:
“Mày đúng là y hệt con mẹ mày, đến cái thói bỏ trốn cũng là di truyền bà !”
Tôi nhếch môi, nở nụ cười đầy vẻ bất cần đời:
“Mẹ tôi ông thì đương nhiên phải chạy rồi, ai mà chịu nổi một kẻ điên ích kỷ ông chứ!”
Ông định ra đ.á.n.h tiếp, nhưng đã bị một bàn phía vươn ra ngăn lại.
“Ai cho phép ông phái người đi bắt cô ấy?”
Sắc Tống rất khó coi, anh nhìn chằm chằm tôi, đôi lông mày càng nhíu c.h.ặ.t hơn.
“Xét vai vế, tôi phải gọi ông một tiếng vợ. Nhưng nếu vợ tôi đã không nhận ông, thì tốt nhất ông nên biết điều một chút.”
“Tiểu Triệu, tiễn khách.”
là đầu tiên tôi thấy lão già này chịu nhục .
nhỏ đến lớn, ông đối với tôi không c.h.ử.i thì cũng đ.á.n.h, luôn tỏ ra cao cao tại thượng. mà hôm nay, đối phương là đối tác làm ăn mà ông chẳng dám hé răng nửa .
Đúng là hạng người “khôn dại chợ”.
Tôi tự giễu một tiếng rồi đảo nhìn khinh bỉ.
khi ông đi khỏi, căn phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, đám người hầu cũng đã tản đi hết.
còn lại tôi và Tống , người mà tôi vừa “gặp ngoài đời” chưa đầy vài tiếng trước.
Đột nhiên, tôi cũng chẳng còn thấy sợ anh .
Điên rồ hay què cụt chứ?
Chẳng phải anh đang đứng sừng sững ra đấy sao?
Còn việc anh bệnh thầm kín hay không thì thực ra cũng chẳng liên quan đến tôi.
Suy cho , anh cũng là một gã thương nhân tinh ranh và vô lương tâm y hệt tôi mà thôi.
9
Tống đưa định chạm vào bên má trái đang sưng đỏ của tôi, ánh đầy vẻ xót xa khiến tôi ngẩn người.
Ngay đó, tôi quay đi tránh né, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa với thái độ buông xuôi:
“Thôi sao cũng được, nếu tất chuyện này ngay đầu đã là một cú lừa, thì tôi chấp nhận số phận, được chưa?”
Tôi đã bỏ trốn suốt một ngày một đêm, cuối lại bị xoay một con ngốc rồi quay vạch xuất phát, thật sự chẳng còn chút hứng thú nào .
Người đàn ông vài viên đá trong tủ lạnh bọc vào khăn giấy, rồi lại tiến lại gần tôi.
“Ninh Ninh, để anh chườm giúp .”
Tôi bực bội ngắt : “Xin lỗi nhé Tống tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm thì chính anh đã bắt với tôi để đưa tôi mà.”
“ tôi vốn không phải là người, thì anh tốt lành hơn ông được mấy phần chứ?”
Nước đá tan ra, chảy dọc theo cánh anh rồi nhỏ xuống sàn .
Anh đứng im bất động một bức tượng điêu khắc.
Tôi tựa vào sofa, mí bắt đầu biểu tình mệt mỏi, cuối quá kiệt sức nên tôi đã thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, tôi bị cái lạnh của đá làm cho giật mình.
Nhìn người đàn ông mình đúng một centimet, tôi sợ tới mức run b.ắ.n người.
“Anh định làm !”
Tên thiếu gia bạo ngược này lại định giở trò ?
“Giúp giảm sưng thôi.”
Tống xoa xoa cánh đã tê mỏi, rồi khăn lau sạch vệt nước đá trên tôi.
“Anh xin lỗi.”
Hồi lâu , anh lại lên tiếng.
Tôi không trả .
chẳng phải tôi, mà xét lý, tôi cũng chẳng tư để trút giận lên anh .
10
Thế nhưng Tống không hề rời đi, anh vẫn giữ nguyên khoảng ấy, gần đến mức tôi thể nghe rõ nhịp thở của anh.
“Ninh Ninh, đừng ngó lơ anh được không?”
Anh ôm eo tôi, giọng nói run rẩy không kìm nén được.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Anh liên tục xin lỗi, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Tống tiên sinh, xin anh tự trọng cho.”
Tôi vùng vằng định đứng dậy, nhưng bất chợt thoáng thấy đôi anh đã nhòe nước.
này là khóc thật rồi.
Ơ hay, anh khóc cái nỗi cơ chứ?
Tôi còn chưa khóc này!