Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7. Hết

Tôi nhất thời đứng hình, đầu óc trống rỗng.

thì đã ngủ say lúc nào. 

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn cố nhịn không gọi anh dậy. 

Tôi nhẹ nhàng nhón chân bước tới bên bức tranh sơn dầu. 

Khắp phòng đều là ảnh của tôi, rõ ràng trước đây tôi chưa từng gặp , anh tìm được chúng?

Tôi mở ngăn kéo bàn việc của anh ra, bên trong là một cuốn nhật ký có ghi tôi.

Đôi tay tôi run rẩy mở trang giấy ra xem.

21

【Ngày 1 9, Hai. Đôi chân của tôi vẫn chưa có dấu hiệu phục hồi. Bác sĩ nói với  tôi rằng, có lẽ sau này tôi  trở thành một gã què. Ở trường này ai muốn chơi với tôi , tôi thấy sợ hãi và ghét tất bọn họ.】

【Ngày 20 9, Năm. Hôm nay lớp đổi chỗ ngồi, tôi có bạn cùng bàn mới. Đó là một cô gái rất xinh xắn, to tròn, cười trông giống hệt một chú mèo nhỏ. Cô ấy chủ động chào tôi, hỏi tôitên gì,  tôi không thể nói cô ấy biết.  tôi dặn không được để bất kỳ ai biết thân phận của mình, nếu không ông bắt tôi chuyển trường ngay lập tức.】

【Ngày 21 9, Sáu. Hóa ra bạn cùng bàn của tôi  , nghe thật hay. Hôm nay cô ấy  tôi một chiếc b.út bi, hỏi tôi có muốn ăn que cay không. Cô ấy muốn kết bạn với tôisao? Tôi vui quá, bỗng thấy ngồi trên xe lăn . Những ngày thế này liệu có thể kéo dài mãi mãi không?】

【Ngày 18 10, Tư. Hôm nay không vui. Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy lại bật khóc. Cô ấy bảo vừa cãi nhau với gia đình, tôi  thấy buồn lây. Khốn nỗi tôivụng chèo khéo chống, biết an ủi thế nào, cô ấy càng khóc nức nở hơn. Cuối cùng, tôi hỏi cô ấy có ăn que cay không? Cô ấy gật đầu rồi nín khóc.】

【Ngày 20 11, Năm. Hôm nay là một ngày cực kỳ đặc biệt, tôivà đang chiến tranh lạnh. Bạn cùng bàn của tôi lại đi nói chuyện với mấy đứa con trai khác, giảng bài tụi nó nữa, thật là đáng ghét quá đi. Tôi  muốn thèm đếm xỉa cô ấy nữa. mà, tôi không bắt chuyện thì cô ấy thật không thèm nói với tôicâu nào luôn. Không được, tôi  phải liên tục đặt câu hỏi mới được.】

【Ngày 1 12, Bảy. Chân của tôi gần như đã bình phục hẳn rồi,  định đưa tôi ra nước ngoài.  tôi không nỡ rời xa . Tôi nói với cô ấy rằng tôi phải đi rồi. Cô ấy gọi giả của tôi, tặng tôi một chiếc móc khóa hình con thỏ nhỏ và nói rằng cô ấy nhớ tôi. Tôi hỏi: “Vậy chúng ta là bạn mãi mãi chứ?”. Cô ấy gật đầu bảo đúng vậy.】

【Thế , ơi, anh không muốn bạn của em. Anh muốn trở thành một quan trọng hơn mức bạn bè cơ.】

, anh nhất định quay về tìm em.】

Xấp giấy dày cộp đã ngả vàng, có những chỗ mực đã nhòe đi không nhìn rõ chữ. 

Trong chiếc hộp nhỏ ở ngăn kéo, tôi tìm thấy chiếc b.út bi năm ấy và chiếc móc khóa con thỏ mà tôi từng tặng anh.

bạn cùng bàn năm lớp mười… đã quá lâu rồi. 

Lâu mức ký ức trong tôi chỉ lại một khuôn mặt mờ nhạt và một chiếc nạng gỗ. 

Lâu nỗi tôi thốt ra đó một lần nữa, nó trở nên vô cùng lạ lẫm.

Hóa ra, anh đó. Hóa ra anh .

Tôi đối với anh… thực quan trọng thế ?

22

Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu rọi lên bức tranh sơn dầu.

tỉnh giấc, hai chúng tôi nhìn nhau trân trân. 

Ánh anh né tránh, có vẻ như anh thật không nhớ mình đã bảo tôi vào đây ngủ tối qua.

“Anh thích em thế cơ à? Tưởng Minh.”

Tôi gọi mà anh đã từng nói với tôi vào năm lớp mười.

đàn ông khẽ run lên, những ngón tay bất giác cuộn lại. 

Sau một hồi ngập ngừng, anh mới khẽ đáp:

“Sáu năm qua, mỗi nhớ em, anh lại vẽ thêm một nét.”

“Tại ngay đầu không nói em biết?”

Hóa ra, cậu thiếu niên năm ấy nói đi là đi biệt tăm, giờ đây đã chủ động quay trở lại bên cạnh tôi.

“Bởi vì anh không muốn giữa chúng ta chỉ là bạn bè.”

thở dài một tiếng thật khẽ: 

“Vậy bây giờ thì ? Em vẫn muốn nói rằng chúng ta chỉ có thể là bạn thôi à?”

Vành anh lại ửng đỏ, tay nắm c.h.ặ.t lấy cuốn giấy đăng ký kết hôn như sợ ai cướp mất:

“Anh không Cục Dân đâu, đời này anh không cùng em đó một lần nào nữa.” 

Năm lớp mười đó là quãng thời gian mẹ tôi cãi vã thường xuyên nhất. 

tôi đã ném chiếc gạt tàn trên bàn đi, đập trúng trán mẹ. 

Vết bầm tím ấy cuối cùng lại trở thành chiếc chìa khóa mở ra xiềng xích cuộc đời bà.

Bà đi rồi, rời khỏi gia đình khiến bà đau khổ, bỏ lại tôi. 

Bà không có khả năng mang tôi theo, tôi đều hiểu rõ. 

Kể đó, trút mọi nỗi oán hận lên đầu tôi.

Năm ấy, khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi là ở trường học. 

Cậu bạn cùng bàn Tưởng Minh đó, luôn dùng vẻ vụng về và ngốc nghếch của mình để chọc tôi cười mỗi tôi buồn nhất.

Nếu tôi là tồn tại quan trọng đối với anh, thì anh của năm đó, há phải cứu rỗi của tôi hay ?

23

Nước lặng lẽ rơi, tôi hỏi :

“Vậy bắt đầu bây giờ, chúng ta có thể lại đầu một lần nữa không?”

đàn ông hốt hoảng lao tới lau nước tôi, chân tay lúng túng biết phải :

, đừng khóc mà.”

“Em nói là, chúng ta có thể bắt đầu lại không? ngày trước tôi bỏ trốn ấy.”

“Em muốn được thực gả anh.”

___Hết___

Tùy chỉnh
Danh sách chương