Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Bởi vì tôi vẫn gỡ chặn WeChat, Tống Triệt chỉ còn cách dùng khung chat trong game để nài nỉ, ngày nào gửi một câu cầu xin tôi hãy “thả” anh ra khỏi danh sách đen.
Tôi tắt điện thoại, vệ sinh cá nhân xong rồi thay một bộ quần áo .
Vừa định hỏi Tống Triệt đã đi đâu, bác quản gia đã đưa tôi một tờ giấy nhỏ.
[Vợ ơi, anh đi làm đây, tối gặp nhé.]
Tôi đi dạo một vòng sân trước ra sân biệt thự, căn bản thấy mấy người hầu hạ.
lẽ anh không cần người giám sát tôi ?
Anh không sợ tôi lại trốn tiếp à?
Có lẽ Tống Triệt không phải là kẻ độc ác như lời đồn đại.
Tôi nhớ lại đĩa bánh ngọt anh làm tối qua.
Có lẽ, tôi có thể thử tiếp xúc với anh xem .
tôi định tới cửa hàng thời trang của , điện thoại bỗng đổ chuông.
“Alo, Ninh Uyển, tớ thất tình rồi, cậu mau đến đây với tớ đi.”
Đầu dây bên kia là tiếng sướt mướt của một cô gái.
Cô bạn thân mười năm này của tôi là một “kẻ lụy tình” chính hiệu, lần nào tìm tôi nếu không phải là lóc vì thất tình thì là than vãn chuyện người yêu cũ sắp đi lấy vợ.
“Đang đâu đấy? Tớ đến đây.”
15
Sáu giờ chiều, tại quán Blue.
Một mỹ nhân rạng rỡ với mái tóc xoăn và đôi môi đỏ mọng đang gục xuống quầy , đến mức không thở ra hơi.
Tôi tiến lại gần vỗ nhẹ vai cô :
“Hiểu , đừng uống nữa.”
“Tớ đã bảo rồi, đàn ông trên đời này thiếu gì, thằng này không được thì đổi thằng khác, việc gì phải đ.â.m đầu vào một chỗ khổ ra?”
Tôi lặp lại bài an ủi không biết đã nói bao nhiêu lần, mọi chuyện đã quá quen thuộc rồi. Lần nào chia người yêu, cô bày ra cái cảnh tượng này.
Theo nguyên văn lời của vị mỹ nhân này thì:
“Tiếng là để điếu văn mỗi cuộc tình vừa nằm xuống của tớ.”
Tôi vừa đưa khăn giấy vừa định kéo cô .
Kết quả là đó, một cậu chàng sinh viên mặc áo hoodie trắng đi ngang qua.
Hiểu vốn còn đang gào t.h.ả.m thiết, giây đã mở choàng mắt, thực hiện một cú “tốc biến” chặn đường anh chàng đẹp trai:
“Em trai ơi, chị xin WeChat nhé?”
Tôi hoàn toàn đứng hình trước màn lật mặt nhanh như sách giáo khoa của cô bạn .
lấy được thông tin liên lạc, Hiểu nháy mắt với tôi đầy tinh quái:
“Ninh Uyển sớm nhé, bệnh thất tình của chị đây khỏi rồi, chị đi chơi đây!”
Haizz, là biết phải làm với cô nữa.
Nhưng phong cách của Hiểu trước đến nay vẫn vậy, chuẩn “đại nữ chủ”, ham vui là bản năng.
Đàn ông như quần áo thôi, không vừa thì ta thay bộ .
này tôi cúi xuống nhìn điện thoại, đã chín giờ tối rồi.
Tôi chợt nhớ ra chắc là Tống Triệt đã tan làm rồi.
Thế nhưng nhìn ly rượu giá tận chín nghìn tệ trên bàn vẫn uống hết, bỏ đi bây giờ thì phí quá.
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, quyết định ngồi nán lại thêm chút nữa.
Tôi mở điện thoại, làm một ván game.
Đến ngẩng mặt lần nữa thì đã mười giờ đêm.
đó, bàn bên cạnh, một người đàn ông thanh mảnh mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng tiến lại gần.
“Người đẹp, đi một à?”
Tôi xách túi , buồn nói nhảm, vừa định rời đi thì thấy lối vào quán , một người đàn ông cao ráo đang đứng ngược sáng.
Bản năng mách bảo tôi phải trốn lập tức.
Khốn nỗi cái ngốc bên cạnh lại cứ đứng chắn hết lối đi của tôi.
“Ơ kìa người đẹp, xin phương thức liên lạc đi chứ, vội đi thế? Rượu trên bàn còn uống hết kìa.”
Tôi hốt hoảng xua : “Tôi có việc gấp, làm ơn tránh đường .”
đàn ông cười ha hả, hỏi có phải tôi đang chơi trò “mèo vờn chuột” với không.
Trong đó, bóng dáng cửa ra vào lại ngày càng hiện rõ mồn một.
16
Tống Triệt bận rộn công ty cả ngày, vừa tan làm đã không liên lạc được với vợ cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Cuối , anh hỏi được cô bạn thân là tôi đang quán , để rồi vừa vặn chứng kiến cảnh vợ bị một đàn ông bóng bẩy tiếp cận.
Tôi muốn lén chuồn đi nhưng không còn kịp nữa.
Chỉ nghe mặc sơ mi trắng thốt một tiếng kinh hãi, cả người đã nằm đo ván dưới sàn.
“Vợ ơi, muộn thế này rồi em còn ?”
Tống Triệt từng bước tiến lại gần.
tôi run đầy hoảng hốt, trong lòng bỗng thấy chột dạ vô .
Những giọt m.á.u rỉ ra rồi lăn dài theo mu bàn phải của anh, này tôi phát hiện anh vẫn còn đang quấn băng gạc.
Anh bị thương nào vậy?
“Tôi đi với Hiểu thôi.” Tôi lúng túng giải thích.
“Người đâu rồi?”
Người đàn ông đang tỏa ra luồng sát khí không còn vẻ nhũn nhặn như thường ngày.
Một sắc mặt anh đã lạnh hẳn xuống, nó mang theo một sự áp bức vô nặng nề.
“Cậu trước rồi.” Tôi lùi lại.
“Thế còn em? Tại không ? Có phải vì có một ông chồng đáng ghét, không?”
Tống Triệt dồn tôi vào sát quầy .
Tôi hít một hơi thật sâu, thành thật khai báo đầu đuôi:
“ đây có một ly rượu rất đắt mà tôi không biết uống, bỏ đi thì thấy phí quá tôi quyết định ngồi lại thêm một lát. đó tôi lỡ mở một ván game quên mất thời gian.”
“ kia tự dưng lại gần bắt chuyện thôi, tôi đang định đi thì anh tới.”
“Tin hay không tùy anh.”
Bầu không khí dần trở gượng gạo.
Tôi đẩy anh một cái định rời đi, Tống Triệt nhân cơ hội đó nắm c.h.ặ.t lấy tôi.
“Vậy ra không phải vì ghét anh em không , có không?”
Giọng của người đàn ông bỗng chốc mềm mỏng hẳn lại.
Tôi hừ một tiếng đầy vẻ khó chịu.
Dù giữa tôi và anh phải vợ chồng thực sự, cả một lễ cưới chính thức còn có, việc gì phải làm tổn thương nhau hay khiến đôi bên mất mặt.