VĂN ÁN
Ta được gả cho vương gia, đều nhờ ơn chỉ hôn của cô mẫu đang nắm giữ quyền triều chính.
Chàng vốn là mỹ nam tử lừng danh trong triều, song sau khi thành hôn lại đối ta đầy cảnh giác, cho rằng nữ nhân họ Lữ đều hiểm độc tàn khốc.
Đến khi cô mẫu qua đời, Lữ thị một tộc bị thanh trừng, ta mang theo vàng bạc châu báu đào tẩu.
Truyền đến tai ta tin chàng vì tìm ta mà gần như phát cuồng.
Nghe vậy, ta lại càng hoảng hốt, e rằng trong lòng chàng cho rằng cưới ta là một nỗi nhục, nay tất muốn giet ta để hả giận.
Vì thế, ta càng phải ẩn thân thật kỹ.
Năm năm sau, chàng suất binh vây kín tiểu viện nơi ta ẩn náu, gương mặt sát khí đằng đằng.
Ta run rẩy, vội che chở nữ nhi phía sau, lắp bắp cất lời:
“Thật… thật là khéo gặp.”
Ánh mắt chàng nhìn ta, thẳm sâu như vực, tối tăm không thấy đáy.
Bàn tay hữu siết chặt lấy cổ ta, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Không phải trùng hợp. Bổn vương chính là vì nàng mà đến.”