Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi giật nảy mình, suýt làm rơi đôi đũa trong tay.

Không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám nói lời , chỉ cúi gằm mặt, mong sao chui được vào cái bát mì trống trơn trước mặt.

đàn ông có hình xăm con hổ cánh tay ấy, tôi lén gọi ông chú Hổ.

Ngày ông cũng đến, ngồi đúng chỗ ngay cửa, vắt vẻo đôi chân, gác cả chân to bè chiếc ghế đối diện.

Chỉ cần ông bước vào, mẹ sẽ ngay buông việc, nở nụ cười niềm nở chạy tới:

“Hổ ca tới rồi.”

tôi cũng ló đầu bếp ra, hùa theo:

“Hổ ca.”

Rồi sẽ lấy cái bát lớn nhất, múc đầy mì, chan đẫm dùng, xếp một tầng thịt bò dày, cuối cùng còn đặt thêm quả ốp la vàng rộm.

Mẹ nói, chú Hổ đến “thu tiền”, có như vậy tiệm mì nhà tôi mới yên ổn làm ăn.

Tôi chẳng hiểu. Tôi chỉ trong bát mì của chú Hổ, thịt nhiều hơn cả một tuần liền tôi được thấy mâm cơm cộng lại.

Giờ phút này, ánh mắt sắc như chim ưng của ông đang dán chặt vào cái bát của tôi.

Nụ cười mặt mẹ cứng lại, bà vội bước nhanh tới, một tay ấn mạnh vai tôi xuống:

“Ôi dào, Hổ ca, đừng so đo với con nít. kén ăn thôi! Rau không chịu ăn, thịt cũng không, chỉ mê mỗi mì trắng này.”

nói, bà thít mạnh gáy tôi một cái.

Tôi đau điếng, rụt cổ lại, càng cúi gằm mặt hơn.

Tôi không hề kén ăn.

Tôi chỉ không dám nói rằng… tôi đang rất đói.

Chú Hổ không đáp, chỉ thu lại đôi chân đặt ghế, ngồi dậy.

Quán mì bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ còn tiếng trong nồi bếp “gù gù gù” sôi ùng ục.

Ông tôi rất lâu, lâu đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.

Ánh mắt ấy tôi không hiểu nổi, như thể đang tôi, lại như xuyên qua tôi dõi về nơi xa xăm đó.

Rồi ông bất ngờ quay đầu, giọng sảng:

“Ông chủ! Thêm cho tôi cái , cắt hai lạng thịt bò, riêng một cái bát nhỏ.”

tôi đáp ngay:

“Có liền!”

Chẳng lâu , mẹ bưng ra một cái bát nhỏ, bên trong có ốp la vàng óng cùng những lát thịt bò mỏng, cẩn thận đặt của chú Hổ.

chú chẳng thèm mẹ, tay dùng đũa đẩy bát ấy phía tôi, cằm hất về cái bát mì trước mặt tôi.

Giọng ông khàn đặc, trầm đục đầy uy lực:

“Ăn đi.”

Tôi sững .

vàng ươm, rìa còn giòn giòn, hơi nóng bốc thơm nức.

Thịt bò bóng mỡ, thấm đỏ trong dùng, tỏa ra hương vị tôi chỉ dám ngửi trong mơ.

Tôi ngẩng đầu, dè dặt mẹ.

Sắc mặt bà trắng bệch như tờ giấy.

Bà gắng gượng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, qua kẽ răng lại rít ra mấy tiếng chỉ mình tôi nghe thấy:

“Mày dám ăn… thử xem…”

tay tôi cứng đờ, lơ lửng trong không trung, không phải rút lại hay đưa về phía trước.

2.

Lông mày chú Hổ nhíu lại, bật ra một tiếng “tặc” đầy khó chịu.

“Thế ? Con nít, còn muốn ông đây đút cho chắc?”

Giọng ông cất cao, cả mẹ tôi .

đổi vẻ mặt tươi cười, cúi thấp , cất giọng dịu dàng tôi chưa từng nghe giờ:

“Miêu Miêu ngoan, chú cho con ăn, mau ăn đi. Cảm ơn chú .”

nói, bà đẩy cái bát nhỏ về phía tôi thêm chút nữa, ngón tay lại kín đáo véo thật mạnh vào đùi tôi dưới gầm .

Đau nhói.

mắt tôi thì dâng đầy hốc mắt, không dám khóc.

Tôi cúi gằm mặt, dồn hết sức lực không cho giọt mắt rơi vào trong bát.

Tôi cầm đũa, gắp một miếng thịt bò, vội vàng nhét vào miệng.

Thơm quá…

Chưa giờ tôi , hóa ra thịt bò tôi nấu lại ngon đến vậy.

Tôi tiếc rẻ chẳng muốn nuốt xuống, cứ lưỡi đảo qua đảo lại trong miệng, cố giữ lại hương vị.

Chú Hổ tôi ăn ngấu nghiến, khóe miệng khẽ giật một cái, đó xoay đi, cắm cúi ăn bát mì của ông.

Hôm ấy, tôi ăn hết sạch cả bát thịt bò và quả ốp la, thậm chí đến giọt súp cuối cùng cũng không chừa.

Bụng tôi no căng, tròn vo, lần đầu tiên trong đời được ăn một bữa no nê như thế.

Chú Hổ ăn xong, đứng dậy, như thường lệ chẳng trả tiền đã đi ra cửa.

Ông bước khỏi quán, nụ cười mặt mẹ tôi liền biến mất sạch.

“Chát!” — bát cơm của tôi bị bà hất vào chậu , tiếng vỡ loảng xoảng chát chúa.

“Ăn! Ăn! Mày đúng đồ ma đói đầu thai!” Bà dí ngón tay vào mặt tôi, chửi rít :

“Đồ ăn hại, ai cho mày cái gì mày cũng dám nhận à? Muốn cả xóm cả phố cười vào mặt nhà này, nói tụi tao ngược đãi, bỏ đói mày chắc?!”

Đúng lúc ấy, em trai tôi trong buồng chạy ra, trong tay còn cầm một cái đùi gà to tướng – đó phần tôi đặc biệt dành cho .

nhào tới bên mẹ, giọng non nớt bi bô:

“Mẹ ơi, chị ăn vụng thịt!”

Mẹ khom xuống, ôm chặt lấy , giọng nói bỗng mềm như bún:

“Cục cưng ngoan, chị không điều, mẹ đã mắng rồi. Con cứ ăn đi, chưa đủ thì trong nồi vẫn còn.”

Bà quay liếc tôi, ánh mắt sắc đến nỗi khiến tôi rẩy.

“Bữa tối hôm nay, mày khỏi ăn,” bà nói lạnh băng.

“Trưa mày ăn no lắm rồi, chắc cũng không chết đói được. dành lương thực lại, mai cho em trai mày thêm một quả .”

Đêm đó, tôi đói đến không sao chợp mắt, chỉ chui vào chăn, cắn môi khóc thầm.

Tôi không hiểu nổi, vì sao em trai có thể thoải mái gặm đùi gà, còn tôi – chỉ nếm một miếng thịt bò khác ép cho – lại bị xem như phạm tội tày đình.

Cũng kể hôm ấy, hễ chú Hổ đến, ông đều cố ý gọi thêm một phần thịt bò và ốp la, không giờ quên đẩy chỗ tôi.

Mẹ không dám công khai cản trở nữa, mỗi lần như thế, bà lại nghĩ đủ cách trút giận đầu tôi.

Ví như, khi chú Hổ đi khỏi, bà bắt tôi lau sạch cả cửa tiệm trước ra , lau không sạch thì khỏi được ăn cơm.

Thỉnh thoảng, khi quán vắng khách, mẹ lại phạt tôi đứng úp mặt vào tường, một đứng cả buổi chiều.

Đầu gối tôi chẳng giờ lành hẳn – vết cũ chưa kịp tan, vết mới đã chồng .

tôi vẫn mong chờ chú Hổ đến.

Vì chỉ khi có ông, tôi mới được ăn no.

Bát mì bò ấy, đã trở thành niềm an ủi duy nhất trong một ngày dài đói khát của tôi.

Có lẽ chú Hổ cũng nhận ra điều gì đó.

Hôm ấy, ăn xong mì, ông không như thường lệ rời đi ngay.

Ông chậm rãi châm một điếu thuốc, dựa vào ghế, khói trắng lượn lờ tản ra từng vòng.

Mẹ tôi đứng bên cạnh, có vẻ căng , hai tay xoắn vào nhau tạp dề, không ngừng vò đi vò lại.

Chú Hổ thả một làn khói, nheo mắt hỏi:

“Bà chủ, con bé này… mấy tuổi rồi?”

“Sa… sáu tuổi.” Mẹ ấp úng, giọng .

“Sáu tuổi rồi à…” – ông kéo dài giọng, ánh mắt thăm dò – “lẽ ra phải đi học rồi chứ?”

Mặt mẹ tôi càng trắng bệch, vội vàng gượng cười:

“Sắp rồi, sắp rồi, đang chuẩn bị cho nhập học. Chỉ quán bận quá, lại còn phải trông em , nên…”

Chú Hổ đột nhiên bật cười, nụ cười ấy lại chẳng chạm đến đáy mắt.

“Thế à? sao tôi nghe nói, con trai bà đã theo học cái trường mầm non song ngữ gì đó rồi, một tháng cũng phải nghìn chứ ít đâu…”

Môi mẹ , một chữ cũng không thốt ra nổi.

Còn tôi thì sững sờ.

Thì ra, mỗi sáng em trai đeo chiếc cặp nhỏ không phải đi công viên chơi, đi học thật.

Chú Hổ dập tắt điếu thuốc , rồi chậm rãi đứng dậy.

Bóng dáng cao lớn của ông che khuất hết ánh sáng, trùm lấy tôi.

Tôi ngửi thấy ông có mùi khói thuốc rất nồng, không hiểu sao, tôi lại chẳng hề thấy sợ.

tay to lớn, thô ráp, đầy vết chai và xăm hình con hổ của ông, bất ngờ rơi xuống, khẽ xoa xoa mái đầu tôi.

tay ấy rất ấm.

“Nhóc con, có muốn đi học không?” – ông trầm giọng hỏi.

Tôi ngẩng đầu ông, mắt rưng rưng, rồi gật mạnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương