Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Mẫn giờ đây cũng là một đại nhân vật có thể tự mình gánh vác mọi việc, cữu cữu ta cũng thấy đệ ấy theo ta mà tiến bộ rất nhiều.
Nhưng tiểu tử này trình độ đọc viết chỉ dừng lại ở mức biết chữ, muốn đệ ấy đi học hành thi cử thì đừng hòng.
Tuy nhiên, đệ ấy có cách riêng, năm nay đệ ấy đã cưới thê tử, nói với ta rằng cuối năm sẽ có con, để con của đệ ấy hoàn thành tâm nguyện của cữu cữu là được.
Đệ ấy là kẻ biết “đập nồi”.
Mỗi bước mỗi xa
Hai tỷ đệ bọn ta, một người giỏi “vẽ bánh”, một người giỏi “đập nồi”.
Khi ta kể cho đệ ấy nghe chuyện của Húc Nhi, đệ ấy tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Chuyện lớn như vậy, sao tỷ không nói sớm! Đáng lẽ tối qua phải nói cho đệ biết rồi chứ!” Đệ ấy không ăn cơm nữa, tức giận ngồi phịch xuống ghế.
“Chủ yếu là sợ đả thảo kinh xà, ta lo Thời Nhị Lang phát hiện ra rồi sai người làm hại đứa bé hoặc đưa đến một nơi nào đó không thể tìm thấy được. Chẳng phải là ta liền đến tìm đệ đây sao.” Ta cũng lo đứa con ruột của mình bị bọn họ hạ sát thủ.
Sau khi bàn bạc với Đỗ Mẫn, đệ ấy sẽ đi tìm đứa con số khổ kia của ta, còn ta sẽ lén lút theo dõi Thời Nhị Lang, chiếc bánh ta vẽ ra cho hắn đêm qua đủ để hắn thu chút lợi tức từ nữ nhân kia về rồi.
Ta mặc một bộ quần áo tiểu nhị, đội chiếc mũ rộng vành, rồi đi đến ngõ Khổ Thủy.
Nhà hàng xóm phía Tây của Cao Tiểu Hồng đã là một căn nhà trống rồi, hình như người nhà bọn họ đều mắc bệnh mà chết. Ta bịt kín mũi miệng, nhân lúc trời tối ẩn mình trong sương phòng phía đông.
Và chuẩn bị vài cọng sậy để nghe lén. Hôm nay chính là ngày Thời Nhị Lang nhập cao lương.
Nhưng sao ta lại nghe thấy tiếng bước chân hình như đã giẫm gãy cỏ dại, đi vào sân này rồi?
“Nhị Lang ca, bạc đâu?”
Đây chính là Cao Tiểu Hồng?
[ – .]
Hai người nhanh chóng vào nhà, ta chợt nhớ ra, tuy căn sương phòng phía đông này đã tàn tạ, nhưng trên giường của căn thượng phòng vẫn còn chăn nệm.
7.
“Bạc tháng này tạm thời không đưa cho nàng, Tô Tri Xuân nói, nếu năm nay cửa hàng lương thực có thể lời hai trăm lượng, năm sau nàng ta có thể thuyết phục phụ mẫu nàng ta cho ta quản lý Lầu Thái Hòa.” Thời Nhị Lang kích động không thôi, chiếc bánh này đối với hai người bọn họ mà nói, chắc chắn có sức sát thương cực lớn.
“Lầu Thái Hòa? Là cái Lầu Thái Hòa lớn nhất đó sao? Cũng là của Tô gia hả?”
“Dù không phải của Tô gia, thì chắc cũng là Tô gia và nhà cữu cữu nàng ta cùng làm, tài sản nhà bọn họ sâu không thấy đáy đó A Hồng, con trai chúng ta sau này nếu có thể kế thừa cái này, thì cả đời, không phải, là hai đời ba đời đều không lo ăn uống rồi.” Quả nhiên là con trai của Cao Tiểu Hồng.
Ta lén nhìn Cao Tiểu Hồng, gò má cao, đôi mắt là một cặp mắt quyến rũ câu hồn, miệng và mũi đều giống hệt Húc Nhi.
“Nhưng ta nghe phụ mẫu nàng ta nói chuyện, có nói Tô Tri Xuân rất có bản lĩnh, là nàng ta đã đưa việc làm ăn của Tô gia lớn mạnh đến vậy. Tạm thời còn chưa thể g.i.ế.c nàng ta, nàng cũng đừng lén lút đi nhìn Húc Nhi nữa, nàng ta coi trọng Húc Nhi lắm.”
“Nàng ta coi trọng Húc Nhi lắm? Vậy thì sao chứ? Húc Nhi là do ta sinh ra, là giọt m.á.u rơi từ trên người ta xuống, nếu sau này Húc Nhi không nhận ta thì sao?
“Còn nữa, chàng không định g.i.ế.c nàng ta, có phải là xót nàng ta hay không? Thích nàng ta rồi hả? Dù sao người ta vừa kiếm được bạc, lại ngày ngày ngủ cùng chàng.”
“Nàng nói bậy bạ gì đó! Nếu ta là người như vậy, hãy để trời giáng ngũ lôi, ta chỉ là đã thấy bọn họ giàu có đến mức nào, mới biết cuộc sống của người có tiền là như thế nào, ta ngày ngày nịnh nọt nữ nhân là vì ai? Chẳng phải là vì nàng, vì con trai của chúng ta hay sao, những ngày tháng khó khăn như vậy cũng đã vượt qua rồi, bây giờ mọi chuyện sắp có kết quả rồi, nàng lại còn làm càn!”
Ngày ngày nịnh nọt ta?
Má nó, ta muốn xông ra đập nát đầu chó của hắn!
“Nhị Lang ca, chàng đừng tức giận, người ta chỉ là lo lắng, người ta rất lâu mới được gặp chàng một lần, nàng ta xinh đẹp, lại kiếm được tiền, ta đây chẳng phải là lo lắng, chàng lâu ngày sẽ quên ta… ” Vừa nói vừa nói hai người đã lên giường.
“Hồng à nàng cứ yên tâm, trong lòng ta chỉ có nàng, chỉ có con trai chúng ta. Sau này nếu ta phụ lòng nàng, nàng cứ việc đi tố cáo ta.” Tiếng hôn hít và tiếng giường kêu cót két khiến ta chỉ muốn bịt chặt tai mình lại.
“Nhị Lang ca, chàng nhớ nhé, chàng đã g.i.ế.c người vì ta, chàng là của ta, Húc Nhi cũng là của ta…”