Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Người xin lỗi đi! Người nói ai chí lớn tài mọn không bằng chó! Hôm nay là sinh nhật của người cũng không được!” Ta vì Nhị Lang của ta mà tức tối đến rơi lệ.
Cữu cữu lão nhân gia đã ra tay.
“Tỷ phu đừng vội, Tiểu Xuân con cũng suy nghĩ kỹ xem, là tướng công quan trọng hay Tô gia quan trọng?” Một câu nói của cữu cữu đã khiến tay Thời Nhị Lang đang run rẩy ngừng lại.
“Tiểu Xuân, ban đầu con tìm người ở rể thì cữu cữu đã không đồng ý rồi, nhưng phụ thân của con và con đều ưng hắn, cữu cữu cũng không tiện nói gì.
“Bây giờ con vì hắn mà cãi lời phụ thân con, con cho rằng Lầu Thái Hòa là một chuyện nhỏ nhặt, dù cho Nhị Lang tiêu xài phung phí cũng không sao, nhưng khi xưa bọn ta gây dựng Lầu Thái Hòa khó khăn đến mức nào.
“Hôm nay con còn trước mặt bao nhiêu chưởng quỹ mà bắt phụ thân xin lỗi, Tiểu Xuân, con có từng nghĩ rằng phụ thân con mới là gia chủ Tô gia không?”
Lời của cữu cữu ta khiến Thời Nhị Lang càng thêm lạnh lẽo bình tĩnh.
Mỗi bước mỗi xa
“Vậy cũng không thể nói Nhị Lang chí lớn tài mọn không bằng cái gì đó chứ?” Ta vẫn không phục.
“Ngươi cái đứa nghịch nữ! Ta nói cho ngươi biết, Tô gia vẫn là của ta, ta nói cho ai thì cho người đó, Húc Nhi không thể quản việc, ngươi cứ giao cái đang nắm trong tay cho biểu đệ của ngươi, để Đỗ Mẫn quản lý! Ngươi cùng cái tên Nhị Lang của ngươi cút ra khỏi Tô gia đi!”
—
“Nhạc phụ! Người đừng giận! Muốn Lầu Thái Hòa là do con bảo Tiểu Xuân mở lời với người, không liên quan gì đến nàng ấy.” Ta kinh ngạc nhìn Thời Nhị Lang vừa mở miệng.
“Đâu có? Nhị Lang chàng chính là quá hiền lành rồi, phụ thân ta chính là nhìn chàng không vừa mắt, coi thường chàng, chàng đừng cúi đầu, dù sao ta cũng là đứa con gái một.” Ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Phụ thân à, sau này người để biểu đệ dưỡng già hay để Húc Nhi dưỡng già, biểu đệ người ta có phụ thân, Húc Nhi là con của con sinh ra, đợi thằng bé lớn lên thì người cũng đã già rồi.” Ta đang định nói tiếp thì Thời Nhị Lang một tay nắm lấy tay ta, kéo ta ra khỏi sảnh chúc thọ.
[ – .]
“Nhị Lang, ta nói đều là lời thật lòng, chàng kéo ta ra ngoài làm gì?” Ta vẻ mặt ngây thơ.
“Hơn nữa, bọn họ quả thực chỉ có mình ta là con gái, còn có mẫu thân ta nữa, phụ thân ta sớm muộn gì cũng phải nhượng bộ, dù phụ mẫu có đuổi hai ta ra ngoài thì với bản lĩnh của chúng ta, cuộc sống có thể tệ hơn sao?”
Thời Nhị Lang suy nghĩ một chút rồi đột nhiên quay mặt lại nhìn ta: “Nương tử, nàng hãy hưu ta trước đi.”
“Chàng nói đùa phải không Nhị Lang? Ta thà vì chàng mà đoạn tuyệt với phụ mẫu còn hơn.” Ta tức giận đến mức ngồi phịch xuống đá mà khóc.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa khăn tay cho ta: “Nàng đấy nàng đấy, nàng nghe ta nói.
“Nhạc phụ bất mãn chủ yếu là ở ta, đợi nàng hưu ta, ta sẽ không còn ở rể của Tô gia nữa. Dù sao trong lòng nàng có ta, trong lòng ta có nàng, chúng ta còn có một Húc Nhi nữa chứ. Chẳng lẽ thật sự chia lìa được sao?
“Vì một cái Lầu Thái Hòa mà khiến nàng và nhạc phụ cãi nhau, không đáng đâu, trong lòng ta quan trọng nhất vẫn là nàng. Lỡ đâu Lầu Thái Hòa lại để cho tiểu tử Đỗ Mẫn kia quản lý, Húc Nhi của chúng ta chẳng phải sẽ thiệt thòi sao?
“Kế sách bây giờ, nàng vẫn nên dỗ dành nhạc phụ trước, nhạc phụ bất mãn ta, chẳng phải cho rằng đã có Húc Nhi là người thừa kế rồi ư? Nhưng dù chúng ta không ở bên nhau, đợi nhạc phụ mất đi chẳng phải vẫn có thể tái hợp được sao?”
Nói xong hắn kéo tay ta, nghiêm túc nhìn vào mắt ta: “Tiểu Xuân, ta biết trong lòng nàng chỉ có ta và Húc Nhi, ta cam đoan sẽ không tìm nữ nhân khác, cho đến khi nhạc phụ gật đầu.”
Được thôi, nếu hắn thành tâm cầu ta hưu hắn như vậy, vậy ta đồng ý.
“Nhị Lang, không sao đâu, chàng biết chuyện ta gửi sách cho Giả đại phu không?” Ta tiếp tục vẽ thêm cái bánh.
“Sau này ta không chỉ cùng cữu cữu hợp tác riêng với Giả đại phu làm ăn dược liệu, đây mới là thương vụ lớn thực sự kiếm tiền, nếu chàng muốn làm, ta sẽ giữ lại một phần mười cổ phần trong đó cho chàng.”
Lời ta còn chưa nói xong đã thấy mắt hắn sáng rực lên.