Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qQxCvXI82

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Cuối tháng Tám, tôi chắp vá gom góp đủ tiền học phí.

Đầu tháng Chín, tôi thu dọn hành lý, rời khỏi căn nhà nơi mình đã sống suốt mười tám năm, một mình bước vào thành phố xa lạ mà tôi chưa từng đặt chân tới.

Lúc tôi làm xong hết thủ tục nhập học thì trời đã xế chiều.

Tôi nhìn danh sách dán trước cửa phòng, âm thầm ghi nhớ tên các bạn cùng phòng: Tần Thì Nguyệt, Lương Phán Chương, Vương Cẩn Du.

Ba người họ đều đã sắp xếp xong hành lý. Khi tôi đẩy cửa ký túc xá bước vào, Tần Thì Nguyệt đã thay đồ ngủ, treo xong rèm giường, là người đầu tiên niềm nở chào tôi:

“Giang Tuyết đúng không! Mau lại đây! Bọn mình đang bàn chuyện đi ăn tối cùng nhau nè!”

Cô ấy lập tức nhảy xuống khỏi giường:

“Mẹ mình gọi sẵn trà sữa với bánh ngọt cho cả phòng, không biết cậu có ăn quen không nữa!”

Tôi bị sự nhiệt tình của cô ấy làm cho lúng túng tay chân.

Bên cạnh, Lương Phán Chương cũng hơi ngại ngùng:

“Ờ… mấy cậu đi đi, mình còn chút việc chưa xong, chắc không tham gia được.”

Vương Cẩn Du đề nghị:

“Hay là bọn mình ra căn tin ăn nhé? Gần nữa, Tuyết Nhi còn chưa dọn đồ, Phán Chương cũng dễ quay về xử lý việc hơn.”

Tần Thì Nguyệt lập tức tươi cười:

“Được đó!”

Chúng tôi cùng nhau ra căn tin.

Tôi và Lương Phán Chương mỗi người gọi một bát mì sáu tệ, Vương Cẩn Du gọi một phần lẩu cay.

Còn Tần Thì Nguyệt thì gọi hẳn mấy món xào tinh tế, cô bác nhà bếp nhắc:

“Cô bé, gọi nhiều thế ăn không hết đâu!”

Tần Thì Nguyệt cười tít mắt:

“Không sao đâu ạ, cháu đi cùng bạn cùng phòng mà! Bốn người chắc chắn ăn hết!”

Bác ấy bĩu môi, chẳng bình luận gì.

Đến khi từng món được bày lên trước mặt, Tần Thì Nguyệt há hốc miệng:

“Sao nhiều vậy! Trước kia mình đi du lịch Bắc Kinh với ba mẹ, vào nhà hàng còn không nhiều như này đâu…”

Vương Cẩn Du bật cười:

“Nhà hàng ít đồ mới gọi là sang, căn tin thì phải nhiều mới đáng đồng tiền!”

“Vậy thì ăn cùng nhau! Cố gắng đừng để thừa nha!”

Tần Thì Nguyệt cũng cười, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy, rực rỡ như hào quang của thiên thần trong tranh sơn dầu.

Mỗi lần ăn thấy món gì ngon, cô ấy lại gắp sang đĩa của tôi với Lương Phán Chương, khiến chúng tôi ngại đến đỏ mặt, chỉ biết liên tục nói “Cảm ơn.”

Với sinh viên năm nhất, điều đáng sợ nhất là huấn luyện quân sự.

Ngày đầu tiên, huấn luyện viên đã cố tình “dằn mặt” chúng tôi.

Sau một ngày đứng nắng, bàn chân Tần Thì Nguyệt phồng rộp lên cả mảng.

“Mẹ mình nói lót giày này đi không mỏi, đúng là gạt người!”

Cô ấy nước mắt lưng tròng.

Tôi lập tức cầm kéo lên, so với cỡ lót giày của cô ấy, cắt hai miếng băng vệ sinh.

“Thử cái này xem?”

Cô ấy tròn mắt:

“Cậu muốn mình… lót băng vệ sinh vào giày á?”

“Ừ! Thử đi, mềm hơn lót giày của cậu nhiều!”

Tần Thì Nguyệt vẫn hơi lưỡng lự, nhưng khi thấy Vương Cẩn Du cũng thay lót giày bằng băng vệ sinh, cô ấy mới quyết định thử theo.

Từ hôm sau, cô ấy gia nhập luôn “đội quân cắt băng vệ sinh” của bọn tôi.

Tuần đầu huấn luyện quân sự, chúng tôi bắt đầu có thành tích. Lớp bắt đầu chọn người tham gia đội rước cờ.

Lớp trưởng Từ Hạo nói đây là vinh dự của lớp, người được chọn buổi tối nhất định phải đến tập luyện bổ sung.

Tần Thì Nguyệt vì động tác tiêu chuẩn, lại xinh đẹp, nên được chọn.

Từ Hạo nhờ cô ấy:

“Vinh dự lớp mình giờ giao cả cho cậu đấy.”

Tần Thì Nguyệt giữ lễ phép tối thiểu:

“Em thật sự không tham gia được, buổi tối em có việc, không thể tập thêm.”

Từ Hạo không chịu buông:

“Nhưng lớp mình chỉ có cậu là xinh nhất! So với vinh dự của lớp thì chuyện cá nhân gác lại một chút cũng hợp lý mà, đúng không?”

“Nếu đem so với chuyện riêng của em, vinh dự của lớp quan trọng hơn, vậy sao anh không tham gia đi?”

Từ Hạo bị chặn họng, ánh mắt kỳ lạ từ xung quanh khiến anh ta xấu hổ đỏ mặt.

Huấn luyện viên nghe tiếng tranh cãi, bước lại hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Từ Hạo thêm mắm dặm muối kể lại, rồi giải thích:

“Em thấy hôm qua thầy khen Tần Thì Nguyệt, nên định bàn thử với bạn ấy. Hơn nữa… em đã viết tên bạn ấy lên đơn đăng ký rồi, nếu gạch sửa lại thành người khác thì… cũng hơi mất mặt.”

Huấn luyện viên vượt qua Từ Hạo, nhìn sang Tần Thì Nguyệt:

“Em không muốn tham gia, đúng không?”

Tần Thì Nguyệt gật đầu dứt khoát:

“Vâng, em không muốn.”

Huấn luyện viên vỗ vai Từ Hạo, chỉ lên giáo viên trên bục:

“Đi xin thêm một tờ đơn đăng ký mới.”

Từ Hạo chỉ còn cách vâng dạ, vội vàng chạy đi lấy đơn khác.

Tôi vốn tưởng huấn luyện viên sẽ khó dễ Tần Thì Nguyệt vì cô ấy cãi lại, ai ngờ người thường nghiêm túc ít nói ấy lại cười.

Cô ấy cười lên, đôi má rám nắng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, trông cực kỳ dễ thương:

“Em làm tốt lắm! Không muốn, không thích, thì phải thẳng thắn nói ra chứ!”

4.

Tôi như bị điện giật một cái.

Từ nhỏ đến lớn, trong những quy tắc mà tôi được dạy, việc từ chối người khác dường như luôn là điều vừa bất lịch sự vừa khiến người ta khó xử.

Khi tôi còn bé, mẹ dắt tôi đi mua quần áo. Bà hỏi tôi thích cái nào, tôi chọn món mình thích, nhưng bà lại không ưng.

Đến khi thanh toán, bà vẫn mua cái mà bà chọn.

Dần dần, tôi nhận ra —

Tôi chọn cái gì cũng chẳng sao cả, vì… ý kiến của tôi không quan trọng.

Giống như khi bà hỏi:

“Con muốn ăn gì?”

Nhưng khi tôi nói ra, bà sẽ phản bác:

“Cái này không tốt cho sức khỏe, cái kia không kịp làm, cái khác thì phiền phức…”

Nếu bạn hỏi lại:

“Vậy sao còn hỏi con làm gì?”

Bà sẽ đáp:

“Cái con bé này! Có ăn là tốt rồi! Hồi xưa tụi tôi làm gì được hưởng thụ như vậy!”

Đáng sợ không phải là bà không yêu tôi.

Mà là — tình yêu đó có xiềng xích.

Cũng như lúc này đây, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ:

【Mẹ: Tiểu Tuyết, mẹ gửi tiền sinh hoạt cho con, nhận đi nhé! Đừng giận bố nữa, ông cũng chỉ lo cho con, muốn tốt cho con thôi.】

【Chuyển khoản: Vui lòng nhận tiền.】

Tôi tắt màn hình điện thoại, càng thêm quyết tâm kiếm tiền.

Trong thời gian nghỉ ngơi, tôi nhận thêm một công việc dạy kèm.

100 tệ một tiếng, mỗi lần dạy hai tiếng.

Tôi nhận sáu học sinh như vậy, dồn hết lịch vào cuối tuần.

Mỗi ngày dạy ba học sinh chỉ mất sáu tiếng, nhưng tính cả thời gian di chuyển, tôi phải tất bật suốt mười bốn tiếng.

May mà tính ra, mỗi tuần kiếm được 1.200 tệ, một tháng là 4.800!

Trừ các khoản chi tiêu thường ngày, tôi để dành một phần làm học phí cho năm sau.

Tháng thứ ba kể từ ngày khai giảng, một học sinh tên Khúc Dẫn Hạc điểm thi tháng tăng vọt.

Mẹ em ấy — cô Trương Di — tặng tôi một phong bao 200 tệ để cảm ơn.

Tôi từ chối.

Cô ấy thuê tôi để dạy con học tốt hơn, đó là công việc tôi phải làm.

Nhưng cô Trương rất kiên quyết:

“Cô bé à, một mình ra ngoài học hành kiếm sống vất vả lắm, đừng để bản thân thiệt thòi! Hơn nữa, đây là phần cô xứng đáng nhận được sau công sức bỏ ra mà! Đừng khách sáo!”

Không từ chối được, tôi đành ngại ngùng cảm ơn rồi nhận lấy phong bao.

Cô Trương giữ tôi lại ăn tối, nói là cùng mừng cho thành tích của Dẫn Hạc.

Trên bàn ăn, cạnh đĩa tôm luộc là hai chén nước chấm — điểm khác nhau duy nhất là một có gừng băm, một thì không.

Thấy ánh mắt tôi nhìn sang, cô Trương giải thích:

“Dẫn Hạc không ăn được gừng, nhưng tôi với bố con bé thì thích, nên làm hai phần — ai ăn gì thì dùng cái đó.”

Tôi cũng không thích mùi gừng.

Khi còn nhỏ phản đối, câu trả lời luôn là:

“Bới ra làm gì? Ăn một miếng có chết ai đâu!”

Cô Trương nhẹ nhàng hỏi tôi:

“Cô giáo Giang này, có món nào con không thích ăn không? Lần sau cô nấu sẽ chú ý nhé!”

“Không cần đâu ạ, con ăn gì cũng được.”

Bố mẹ của Khúc Dẫn Hạc đều rất tử tế.

Tôi cùng họ ăn một bữa cơm ấm áp.

Trong bữa ăn, bố Khúc hỏi con gái muốn thi đại học nào, học ngành gì.

Dẫn Hạc bình tĩnh chia sẻ suy nghĩ:

“Con muốn học thú y, nhưng không biết điểm của con đủ đỗ trường nào.”

Cô Trương liền mỉm cười:

“Học thú y tốt mà! Sau này trong nhà có gì thì khỏi cần mang thú đi viện! Chuyện chọn trường, lúc đó nhờ cô giáo Giang góp ý giúp con nhé!”

Tôi mỉm cười đồng ý, cúi đầu vùi mặt vào chén cơm, che đi cổ họng đang nghẹn ngào.

Lần đầu tiên tôi nói với bố mình rằng tôi muốn học sáng tác sáng tạo, ông đã hỏi:

“Học cái thứ đó làm gì?”

Tháng thứ tư sau khi nhập học, tôi cắn răng dùng tiền dành dụm mua một chiếc laptop.

Ngành sáng tác sáng tạo có rất nhiều bài tập viết, có giáo viên yêu cầu nộp bản viết tay, nhưng cũng có người yêu cầu nộp bản điện tử.

Tôi và Lương Phán Chương là hai người duy nhất trong phòng dùng điện thoại để làm bài.

Tốc độ gõ điện thoại không thể nhanh bằng laptop, mà làm xong còn phải mượn máy của Tần Thì Nguyệt hoặc Vương Cẩn Du để chỉnh định dạng.

Một hai lần thì còn ổn, nhiều lần rồi cũng ngại.

Tần Thì Nguyệt để ý thấy vậy, liền ném luôn chiếc iPad với bàn phím ngoài cho bọn tôi, nói là mình không dùng đến.

Nhưng thời gian rảnh của tôi và Phán Chương vốn đã bị công việc ngoài vắt kiệt, nên bọn tôi phải bàn nhau:

Ai dùng trước, ai dùng sau.

Nếu kẹt quá thì một người phải ra net để viết.

Sau vài lần nộp bài, cô Chu — giáo viên chuyên ngành của lớp — đã tìm tôi.

“Giang Tuyết, cô đọc bài của em rồi, cảm xúc rất chân thành. Nhưng…”

Tôi lập tức căng thẳng.

Cô Chu vỗ nhẹ vai tôi, giọng mang theo chút dịu dàng an ủi:

“Cô không trách gì em cả, chỉ là muốn trao đổi một chút.”

Cô ấy mở lại vài bài trước đây của tôi:

“Cô cảm nhận được sự tinh tế trong lối viết của em. Nhưng trong bài có một số lỗi chính tả, cô đã đánh dấu đỏ, em cần rà lại kỹ hơn.

Bây giờ nhiều ứng dụng kiểm tra lỗi chính tả khá tốt, nếu mở tài khoản thành viên là có thể soát lỗi tự động — em thử xem.”

Tôi gật đầu lia lịa.

Cô Chu lại nói:

“Không biết cô cảm giác có đúng không… nhưng đôi khi, bài viết của em khiến cô có cảm giác em đang rất gấp gáp để viết xong.

Nên phần kết bài thường không sắc sảo bằng đoạn đầu, cũng dễ mắc lỗi.”

Tôi hơi đỏ mặt, vì đúng như cô nói.

Net ở thành phố lớn rất đắt, nhiều lần viết đến cuối, tôi cố gắng viết cho nhanh để kịp giờ tắt máy, tiết kiệm chi phí.

Có khi thì quá mệt, chỉ mong nộp bài rồi nghỉ.

“Cảm ơn cô giáo, sau này em sẽ chú ý kỹ hơn.”

Có lẽ vì cuộc trò chuyện lần đó, cô Chu đặc biệt để tâm đến tôi.

Cô gửi tôi một cuộc thi viết, bảo tôi nộp bài đã chỉnh sửa đi thi.

Lần đó, tôi giành được hẳn năm nghìn tệ tiền thưởng.

Ngày tiền được chuyển vào tài khoản, tôi mở app ngân hàng hết lần này tới lần khác, nhìn chằm chằm vào con số trong tài khoản mình.

Nếm được vị ngọt của thành quả, tôi bắt đầu tham gia đủ loại cuộc thi viết có thưởng.

Miễn là có tiền, tôi sẽ viết bằng điện thoại, sau đó ra net chỉnh sửa định dạng và nộp bài.

Tùy chỉnh
Danh sách chương