Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Trước khi mất, ông nội của Đường Văn Khâm tìm đến ông nội tôi, rồi ông nội tôi lại tìm đến ba tôi, nhờ cho cậu ấy ở tạm trong nhà.

Nhà tôi có ba phòng ngủ, trong đó một phòng dùng làm thư phòng.

Lúc mới đến, Đường Văn Khâm ở thư phòng. Nhưng khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, điều hòa trong thư phòng bị hỏng, ba tôi tự ý quyết định cho Đường Văn Khâm sang ở phòng tôi.

“Mà đó là phòng của Tiểu Tuyết, không tiện đâu,” mẹ tôi đã từng phản đối.

Ba tôi phẩy tay:

“Có gì mà không tiện? Con bé giờ có ở nhà đâu, để Văn Khâm ở tạm mấy hôm cũng có sao! Mai tôi gọi thợ đến sửa, sửa xong lại chuyển về thư phòng.”

Kết quả là mãi đến lúc có máy sưởi, ông vẫn chưa gọi thợ sửa điều hòa.

Thế là Đường Văn Khâm cứ ở lì trong phòng tôi đến tận bây giờ.

Phòng tôi bị cậu ấy chiếm mất, bàn học bày đầy bài tập của cậu, kệ sách toàn tài liệu ôn tập của cậu.

“Muộn quá rồi, chưa kịp dọn dẹp, con ngủ tạm thư phòng một đêm. Mai mẹ con bảo Đường Văn Khâm đổi lại cho.”

“Không sao, con có thể đợi,” tôi đặt bát xuống, nhìn ba tôi:

“Là ba cho Đường Văn Khâm vào phòng con, vậy ba tự đi bảo cậu ấy dọn ra đi.”

“Cái con bé này, sao lại bướng bỉnh thế hả? Đã bảo mai đổi rồi, con ngủ thư phòng một tối thì có sao đâu?”

Tôi cười lạnh, nhìn ông:

“Từ khi nghỉ đông, mẹ đã gọi điện giục con về ăn Tết. Ba mẹ chẳng biết rõ con về nhà vào ngày nào, mấy giờ sao?”

Ba tôi bắt đầu nổi nóng, không thể nói lý được nữa liền chuyển sang công kích đạo đức:

“Cái ánh mắt đó là sao hả? Ba nuôi mày lớn từng này, để mày về nhà chống đối ba như thế à?”

Không khí trở nên căng thẳng như dây đàn.

Lúc này, Đường Văn Khâm rụt rè lên tiếng:

“Chị ơi, đừng giận. Em dọn ra ngay bây giờ.”

Cậu vừa đứng dậy, ba tôi đã ấn vai cậu xuống:

“Dọn gì mà dọn? Không dọn! Làm hư nó mãi thôi!”

Ai ngờ, Đường Văn Khâm lại rất cứng rắn, đứng dậy dõng dạc nói với ba tôi:

“Bác à, đây vốn dĩ là phòng của chị ấy. Chị ấy mới là chủ nhân căn phòng này, chị ấy nói mới là đúng.”

Khoảnh khắc đó, tôi suýt bật khóc vì cảm động.

Tôi là người trong nhà này, nhưng từ trước đến nay luôn bị xem như người ngoài.

Chuyện “đổi phòng” ấy, trong mắt ba tôi, không có đúng sai, không có sớm muộn.

Cái quan trọng là tôi không được cãi lời, không được chất vấn ông ấy.

Sau khi nói xong, Đường Văn Khâm tự vào phòng tôi, lần lượt dọn hết đồ của cậu ấy ra thư phòng.

Đồ đạc không nhiều, có mẹ giúp nên dọn rất nhanh.

Chăn ga gối đệm trong phòng tôi đã được thay mới, còn thơm mùi nắng — là mẹ tôi đã phơi sẵn từ trước.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Đường Văn Khâm rụt rè gõ cửa phòng tôi, ló đầu vào:

“Chị ơi, ăn trái cây nè.”

Cậu ấy bưng một đĩa hoa quả vào.

Nghĩ đến cảnh cậu bảo vệ tôi khi nãy, tôi chia cho cậu một nửa:

“Lúc nãy chị không nhằm vào em đâu, đừng để bụng nhé.”

Đường Văn Khâm gật đầu hiểu ý, kể cho tôi nghe một chuyện hồi học cấp hai.

Hồi đó, cậu ngồi cùng bàn với một nữ sinh học rất giỏi, thi giữa cấp điểm cũng cao, nhưng lên cấp ba thì không học nữa.

“Thế cô ấy không đấu tranh gì với gia đình sao?” tôi hỏi.

Đường Văn Khâm cười chua chát:

“Ba nghiện cờ bạc, mẹ thì bỏ đi theo người khác, họ hàng thì ai cũng nói giúp gấp chứ không giúp nghèo — thế thì cô ấy lấy gì mà đấu tranh?”

Cậu nhìn tôi, nghiêm túc nói:

“Nên chị à, em hiểu chị.”

8.

Không hiểu từ lúc nào, tôi và Đường Văn Khâm lại cứ thế mà “hòa bình chung sống” với nhau chỉ vì một câu nói “em hiểu chị” của cậu ấy.

Cậu thực sự xem tôi là chị gái.

Mỗi khi ra ngoài, cậu xách túi giúp tôi.

Bảo đi lấy hộ kiện hàng thì chưa bao giờ trì hoãn.

Tối nào cậu cũng mang một đĩa trái cây nhỏ sang cho tôi, đôi lúc còn tranh thủ hỏi vài câu bài tập.

Thế nhưng, nhà tôi vẫn xảy ra một trận cãi vã cũng vì cậu ấy.

Nguyên nhân bắt đầu từ một buổi tụ họp uống rượu với họ hàng.

Khi đại bá khen tôi thi đỗ một trường đại học tốt, ba tôi lại nhân cơ hội bắt đầu chỉ trích tôi cứng đầu, không nghe lời, tự ý chọn trường và ngành trái ý ông.

Ông quay sang khen Đường Văn Khâm giỏi giang, thi cuối kỳ được hạng nhất trong lớp, rồi còn lớn tiếng tuyên bố:

“Đó mới là con ruột của tôi!”

Ngay lúc ấy, tôi và Đường Văn Khâm đều không giấu nổi vẻ khó xử trên mặt.

Tôi mượn cớ ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa còn nghe ba tôi lèm bèm:

“Đừng đuổi theo! Theo gì mà theo? Nó đi khỏi nhà thì còn có thể ở đâu chứ?”

Ấy thế mà Đường Văn Khâm vẫn đuổi theo tôi thật.

Cậu ấy quàng khăn vào cổ tôi, dịu dàng nói:

“Chị ơi, đừng giận mà. Bác Giang uống nhiều rồi.”

Tôi biết rất rõ, ba tôi không hề say.

Phủ nhận và đả kích là cách mà ông luôn dùng để kiểm soát tôi.

Chính trong cái vũng bùn đó mà mặc cảm, nhút nhát và thiếu tự tin trong tôi cứ thế lớn dần.

“Tôi muốn ở một mình một lát. Em về đi.” Tôi nói.

Đường Văn Khâm có vẻ chưa yên tâm:

“Vậy nếu có chuyện gì chị gọi cho em liền nhé.”

Tôi gật đầu.

Sau khi nhìn cậu quay lưng rời đi, tôi liền mua vé xe về lại trường.

Không ngờ, vừa ra khỏi ga, tôi lại gặp Lương Phán Chương đang kéo vali!

Cả hai không ai hỏi tại sao người kia lại quay về, chỉ đơn giản là nhìn nhau cười — cay đắng và bất lực.

Trong kỳ nghỉ đông, trường không cho sinh viên ở lại ký túc.

Tôi và Lương Phán Chương bàn nhau thuê một phòng trọ để tiết kiệm chi phí.

Phòng trọ ấy trở thành nơi tránh gió tránh bão của chúng tôi.

Để duy trì cuộc sống, chúng tôi bắt đầu làm thêm dịp nghỉ Tết.

Áp lực tài chính của tôi không nặng như Lương Phán Chương, nên tôi chỉ nhận một lớp dạy thêm ở trung tâm, thời gian rảnh thì viết lách kiếm chút thu nhập.

Còn cô ấy thì ban ngày dạy học, tối lại làm thêm ở quán cơm gần phòng trọ, bận đến mức không có thời gian thở.

Tôi bảo cô ấy rằng:

“Viết lách cũng có thể kiếm được tiền. Mà lại lời hơn đi bưng bê.”

Lương Phán Chương chỉ nói: “Để mình suy nghĩ.”

Rồi chẳng thấy nhắc gì nữa.

Một hôm trước Tết Nguyên Tiêu, tôi nhận được một khoản nhuận bút.

Tôi rủ cô ấy tan làm xong về ăn mừng cùng nhau.

Tôi chuẩn bị sẵn đồ ăn và bia, Lương Phán Chương xin nghỉ sớm với chủ.

Khi cô ấy trở về, trong tay là một chiếc bánh kem nhỏ, và đôi mắt hoe đỏ.

Tôi liếc qua bao bì bánh — chính là tiệm bánh mà chúng tôi từng mua cho sinh nhật Tần Thì Nguyệt.

Tiệm đó không có thẻ ưu đãi, không có coupon, một cái bánh sáu tấc mà tận 238 tệ. Được cái là vị ngon.

Nhìn vẻ mặt Lương Phán Chương, tôi biết cô ấy chắc đã phát hiện giá thật rồi.

Tôi không biết phải giải thích sao để cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ còn biết lắp bắp:

“Cái đó… Cẩn Du là SVIP của tiệm bánh đó… nên mới…”

Lương Phán Chương mỉm cười nhìn tôi, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Cảm ơn các cậu.”

“Trời ơi, giữa tụi mình cần gì nói cảm ơn chứ!”

Tôi thả đống nguyên liệu nấu lẩu vào nồi, mở một lon bia đưa cho cô ấy:

“Nào, nếm thử đi!”

Tối hôm đó, bọn tôi nói rất nhiều chuyện.

Ví như — thật ra, cô ấy từng muốn chọn một ngành có thể kiếm tiền ngay sau khi tốt nghiệp, nhưng vì điểm văn hóa thấp nên bị điều sang ngành của chúng tôi.

Ví như — cô ấy không dám mạo hiểm nghe theo lời tôi, không dám dành nhiều thời gian cho việc viết lách, vì cô cần một công việc ổn định, biết trước mỗi ngày kiếm được bao nhiêu.

Cô không có quyền sai, vì nếu lỡ sai rồi, hai đứa em gái cô có thể sẽ phải nghỉ học đi làm bất cứ lúc nào.

Nói đến đây, Lương Phán Chương bật khóc nức nở.

Cuối cùng, tôi cũng đủ can đảm dang tay ôm lấy cô ấy.

Cô ấy dựa vào vai tôi, nức nở:

“Thật lòng đấy Tuyết Nhi, mình rất ghen tị với cậu! Cậu có khả năng kiếm tiền, lại có dũng khí rời bỏ bất kỳ ai hoặc nơi nào khiến cậu thấy không thoải mái.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô:

“Cậu cũng có mà, đúng không?

Khả năng kiếm tiền của cậu đâu thua mình, mà cậu cũng đã dũng cảm rời khỏi căn nhà khiến cậu nghẹt thở rồi đấy thôi.

Cậu mới mười chín tuổi, gánh nặng không cần phải nặng đến thế.”

Lương Phán Chương nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ mơ màng của men say.

Tối đó chúng tôi uống suốt đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, dọn dẹp căn phòng trọ, trả nhà, rồi dắt tay nhau quay về ký túc xá, chờ đón học kỳ mới.

Mọi chuyện đều tiến triển một cách có trật tự.

7.

Học kỳ hai năm nhất, chương trình học dày đặc hơn.

Tôi và Lương Phán Chương càng phải cố gắng vắt kiệt thời gian để duy trì cuộc sống của mình.

Từ sau lần uống rượu đó, mỗi lần gặp nhau trước cổng trường, cô ấy đều chủ động gọi tôi lại, chia sẻ chuyện vui buồn của mình trong ngày.

Thỉnh thoảng, cô ấy cũng “xa xỉ” đến tiệm bánh ấy mua một viên bánh nhỏ, rồi lấy ra hai bộ muỗng dĩa, đưa cho tôi một phần.

Kem béo tan trong miệng, vị ngọt tạm thời che lấp vị đắng của cuộc đời.

Hè năm nhất kết thúc, mấy cô gái trong ký túc xá chúng tôi đều không về nhà.

Ai nấy đều tìm được công việc thực tập, trường cũng cho phép ở lại ký túc, giúp giảm áp lực sinh hoạt.

Tôi vào thực tập ở một công ty phim ảnh nhỏ với vai trò trợ lý biên kịch.

Công việc mỗi ngày là ghi chép cuộc họp và tham gia các buổi brainstorm, đưa ra những ý tưởng và quan điểm của riêng mình.

Lúc mới vào, tôi sợ logic của mình không đủ chặt chẽ, không dám mở miệng phát biểu.

Nhưng lần nào biên kịch hướng dẫn tôi cũng kiên nhẫn động viên.

Lâu dần, tôi đã dám nhìn thẳng vào ánh mắt người khác để nói ra suy nghĩ của mình.

Trong thời gian thực tập, Đường Văn Khâm tranh thủ kỳ nghỉ hè đến Bắc Kinh một chuyến.

Cậu ấy nói cha mình qua đời rồi, ông nội tôi quyết định đưa cậu ấy về làm con nuôi của ba tôi.

Móng tay tôi siết chặt vào lòng bàn tay, nhưng vẻ mặt lại cố giữ bình thản.

“Nhưng mà, chị à, em không đồng ý đâu.

Chú Giang và thím là ba mẹ chị, em không thể giành lấy điều đó.”

Tôi không hiểu sao, khi nghe cậu nói vậy, nắm tay tôi bất giác thả lỏng.

“Đi, chị mời em ăn ngon!”

Vì công việc bận rộn nên tôi không có nhiều thời gian đi chơi cùng cậu.

Đường Văn Khâm cũng rất hiểu chuyện, chỉ nói muốn đến thăm tôi và xem trường học của tôi.

Bắc Kinh có rất nhiều chỗ vui, nhưng vì tôi toàn dành thời gian đi làm thêm nên nhất thời cũng không biết gợi ý nơi nào, đành lên mạng tìm thử: Cố Cung, Di Hòa Viên, Vạn Lý Trường Thành… tất cả mớ địa điểm phổ biến ấy tôi đẩy hết cho cậu.

Đường Văn Khâm không than phiền, chỉ nói muốn “đặt lịch” xin tôi nửa ngày nghỉ.

Tôi cứ tưởng mình rảnh, nào ngờ đúng dịp cuối tuần ấy, biên kịch hướng dẫn tôi lại hẹn gặp một tiền bối mà tôi vô cùng ngưỡng mộ.

Công ty cho phép dẫn theo một trợ lý, tôi cố gắng năn nỉ mãi mới được đi theo.

Người tiền bối ấy tên Vương Minh Nguyệt, là nữ đạo diễn có tiếng trong giới.

Từ trưa đến gần tối, chúng tôi trò chuyện không dứt.

Cuối cùng, chị Minh Nguyệt nhận xét về tôi:

“Ưu điểm của Giang Tuyết là trí tưởng tượng phong phú, cảm xúc tinh tế.

Khuyết điểm là không xuất thân chuyên ngành, chưa qua huấn luyện bài bản, cảm nhận ống kính còn yếu.

Nhưng…”

Chị nhìn tôi, nói:

“Nếu em muốn, có thể sang công ty chị rèn luyện thêm.”

Tôi mừng như bắt được vàng, biên kịch hướng dẫn cũng động viên tôi nên tiến tới một nền tảng tốt hơn.

Đến khi tôi sực nhớ đến Đường Văn Khâm thì trời đã hoàng hôn.

Tôi lập tức liên lạc, hối hả chạy đến chỗ hẹn.

Cậu ấy đã kịp giấu đi nỗi tủi thân của mình.

“Chị bận mà, em hiểu.”

Tôi còn tưởng cậu sẽ trách móc tôi, nên cả lời phản bác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng:

“Chị đi làm kiếm tiền là để lo cho kỳ học mới!

Em tưởng mình là ai mà chiếm dụng thời gian của chị?”

Thế mà cậu ấy đã tự thuyết phục bản thân từ trước rồi:

“Em biết chị rất bận. Không sao đâu, em hiểu mà.”

Tôi như nhìn thấy hình ảnh của chính mình thuở bé, khi bị cha mẹ “bỏ rơi”.

Lúc đầu còn giận dỗi, sau dần dần, ngay từ lúc họ hứa sẽ đưa tôi đi đâu đó, tôi đã biết thế nào họ cũng thất hứa.

Rồi về sau, chỉ cần họ mở miệng, tôi liền từ chối.

Cha mẹ đôi khi còn trách móc:

“Sao con càng lớn càng không chịu đi đâu với ba mẹ nữa vậy?”

Sự hiểu chuyện của Đường Văn Khâm khiến tôi vô cùng áy náy.

Tôi nắm lấy cổ tay cậu:

“Đi! Bây giờ chị đưa em đi!”

“Khoan đã!”

Cậu ngừng lại. Tôi nhìn ra cổng, đã thấy khách tham quan bắt đầu lục tục rời khỏi.

“Bảo tàng bốn rưỡi là ngưng nhận khách rồi.”

Khó mà nói được vẻ mặt tôi lúc ấy là gì – hổ thẹn, tiếc nuối, hay hối hận.

“Vậy mai đi! Mai chị dẫn em đến!”

Đường Văn Khâm có chút bất đắc dĩ:

“Chị à, em đặt vé tàu sáng mai rồi, chắc không kịp.”

“Chỉ cần em còn muốn đi thì vẫn kịp! Đổi vé là được!”

Đường Văn Khâm như một đứa bé được dỗ dành, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

Sau một hồi thao tác, chúng tôi dời lịch đi chơi lại một ngày.

Tùy chỉnh
Danh sách chương