Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Sức người suy cho cùng cũng có giới hạn.
Thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày của tôi ngày càng ít, nhưng khi thấy số dư trong tài khoản tăng lên từng chút một, tôi lại cảm thấy an tâm đến kỳ lạ.
Tôi quyết định mua một chiếc máy tính của riêng mình là sau khi được cô giáo Trương gợi ý.
Một lần, tôi về ký túc muộn vì dạy thêm, bị chặn ngoài cửa do quá giờ. Hôm đó trùng hợp cô Chu trực ban, chính cô là người đứng ra thương lượng với cô quản lý để cho tôi vào.
Thấy tôi mệt mỏi rã rời, cô dẫn tôi về phòng mình, mở cho tôi một lon bia, lấy ra vài món đồ nguội mời tôi ăn.
Đó là lần đầu tiên tôi uống bia, không thể nói là ngon, cũng không đến mức khó uống.
Tôi đã quên hôm đó mình trở về phòng thế nào, chỉ nhớ sau khi ngủ dậy, tôi quyết định phải mua một cái máy tính.
Bởi vì cô Chu nói:
“Thời gian của em mới là thứ quý giá nhất. Thay vì lãng phí thời gian chạy tới chạy lui giữa các tiệm net, sao không nghĩ đến việc mua một thiết bị của riêng mình?”
Khoảnh khắc tiêu tiền, tôi hơi đau lòng.
Nhìn số dư trong tài khoản giảm xuống, tôi hơi bất an, nhưng cũng tràn đầy mong đợi vào việc mình sẽ dùng thiết bị này để kiếm được nhiều hơn nữa.
Dù đã có thêm một nguồn thu nhập, tôi vẫn tiếp tục làm gia sư vào cuối tuần.
Nhiều lần quay về trường, tôi hay gặp Lương Phán Chương cũng đang đi dạy về.
Ban đầu, khi bắt gặp tôi, cô ấy hơi lảng tránh.
Sau đó, trong phòng ký túc, Vương Cẩn Du vô tình nhắc đến mấy bạn lớp khác tranh thủ thời gian rảnh để đi làm thêm, giọng đầy ngưỡng mộ, khiến Phán Chương có phần thoải mái hơn.
Từ đó về sau, mỗi khi gặp tôi, cô ấy đều mỉm cười chào như một lời chào ngầm.
Thỉnh thoảng, tôi cũng chia một ít đồ ăn khuya của mình cho cô ấy.
Từ cái tên của cô ấy, tôi lờ mờ đoán được đôi chút về hoàn cảnh gia đình.
Ngày xưa, người ta gọi việc sinh con trai là “mừng được ngọc bích”, còn sinh con gái là “mừng được viên ngói” — một bên là đồ cúng tế bằng ngọc, một bên chỉ là đồ gốm rẻ tiền, đủ thấy sự phân biệt.
Tôi không ngờ, hoàn cảnh nhà cô ấy còn nghiệt ngã hơn tôi tưởng.
Một lần tan làm về, dưới ký túc xá, tôi bắt gặp Lương Phán Chương đang hét vào điện thoại, giọng gần như phát điên:
“Tôi lấy đâu ra ngần ấy tiền?! Tôi đi học, các người cho tôi tiền học phí hay tiền sinh hoạt chưa?
Hồi đó tôi vừa khóc vừa quỳ xin được học đại học, các người nói sao?
Nói là nếu tôi dám đi thì coi như không có tôi! Đã không nhận tôi rồi, còn hỏi tôi xin tiền làm gì nữa?!”
Tôi vốn không cố ý nghe, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi, liền lập tức lau nước mắt:
“Được, tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng các người phải hứa, tiền tôi gửi về chỉ để lo cho Mộng Lang và Niệm Nhi ăn học, không được đụng vào để nuôi con trai các người!”
Nói xong, cô ấy cúp máy, quay đầu bỏ chạy.
Phán Chương, Mộng Lang, Niệm Nhi.
Lương Phán Chương là chị cả trong nhà, dưới cô ấy còn hai em gái và một cậu em trai.
Trong gia đình đó, ba chị em gái đều chỉ là phần “kèm theo”, sinh ra là để cung phụng cho đứa con trai được nuông chiều.
Chứng kiến chuyện nhà cô ấy như vậy, tôi luống cuống không biết làm gì.
Tôi rất muốn chạy theo ôm lấy cô ấy, nhưng lại sợ sự đột ngột đó khiến cô ấy thấy khó chịu, nên đành thôi.
Về đến phòng, chỉ có mỗi Vương Cẩn Du ở nhà.
Tôi chia cho cô ấy chút xiên nướng mới mua, cũng để phần cho Tần Thì Nguyệt và Lương Phán Chương.
Tôi hỏi:
“Nguyệt Nguyệt đâu rồi?”
“Cô ấy sắp sinh nhật mà, đúng lúc có người bạn sắp đi du học, nên hẹn trước ra ngoài ăn mừng luôn!”
Cô vừa nói vừa nhét chiếc bánh bao chiên vàng ươm vào miệng, đôi má phúng phính phồng lên như cục bông nhỏ.
“À đúng rồi, Tuyết Nhi, tớ có chuyện muốn bàn với cậu!”
“Cậu nói đi!”
Vương Cẩn Du ghé sát lại:
“Nguyệt Nguyệt sắp sinh nhật rồi, tớ nghĩ hay cả phòng góp tiền mua bánh kem tặng cậu ấy!”
Cô ấy hạ giọng:
“Tớ biết hoàn cảnh nhà Phán Chương không được tốt lắm, nên định khi bảo cô ấy góp thì báo ít đi một chút!”
Không chờ tôi trả lời, cô ấy nói thêm ngay:
“Nhưng cậu yên tâm! Phần thiếu tớ sẽ bù, tớ chỉ muốn cậu với tớ nói giống nhau thôi, được không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Dạo này tôi cũng dư dả hơn chút, cuộc sống không còn khắc nghiệt như hồi mới vào trường:
“Phần còn lại tớ với cậu chia là được! Tớ giữ kín chuyện này luôn!”
Vương Cẩn Du không từ chối lòng tốt của tôi, ôm tôi một cái:
“Cậu tốt quá đi mất, Tuyết Nhi à!”
Khi Lương Phán Chương điều chỉnh lại cảm xúc và quay về phòng, Vương Cẩn Du kể cho cô ấy nghe về kế hoạch mua bánh kem.
Ngày thường, Tần Thì Nguyệt luôn múc cơm nhiều, có món nào ngon cũng chia phần cho cả phòng.
Có lần, cô ấy thấy băng vệ sinh thấm máu bị vứt đầy trong thùng rác nhà vệ sinh, liền mua cho ba đứa mỗi người hai gói băng vệ sinh, nói là “mua nhầm nhiều quá, dùng không hết”.
Vì vậy, Lương Phán Chương cũng rất muốn nhân dịp sinh nhật này, tặng Tần Thì Nguyệt một chút yêu thương.
Nhưng khi thấy giá bánh, cô ấy ngạc nhiên đẩy gọng kính lên:
“Cậu nói, cái bánh xinh như vậy mà chỉ có 60 tệ thôi á?”
Vương Cẩn Du không đổi sắc mặt:
“Đúng rồi! Tớ là khách quen bên đó, có thẻ thành viên với mã giảm giá! Giảm xong vừa đúng 60! Tớ còn gọi điện xác nhận rồi, thẻ với mã có thể dùng cùng nhau luôn! Đúng không Tuyết Nhi?”
Vương Cẩn Du huých tôi một cái, tôi lập tức hùa theo:
“Đúng đó! Nếu cậu thấy kiểu bánh này ổn thì tụi mình đặt luôn với cửa hàng.”
Khi nhìn thấy tôi, Lương Phán Chương vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng cô ấy không có ý kiến gì về kiểu dáng hay giá cả chiếc bánh.
Sinh nhật của Tần Thì Nguyệt gần sát với kỳ thi cuối kỳ.
Chúng tôi cùng nhau ăn trưa mừng sinh nhật cô ấy.
Khoảnh khắc ba đứa chúng tôi hát bài “Chúc mừng sinh nhật”, cô ấy ôm chặt cả ba đứa vào lòng.
Người luôn rạng rỡ như Tần Thì Nguyệt, khi thổi nến xong lại ánh lên chút long lanh trong mắt:
“Mấy năm nay, chưa ai hát chúc mừng sinh nhật mình cả…
Bố mẹ mình gần đây đều bảo dì giúp việc mua bánh, rồi chuyển khoản tiền là xong.”
Tôi và Lương Phán Chương đồng loạt nuốt nước bọt vì ghen tỵ — nhưng nghĩ kỹ lại, đúng là… nhà ai cũng có nỗi khổ riêng.
6.
Sau bữa ăn, ban đầu Tần Thì Nguyệt định rủ bọn tôi đi hát.
Nhưng vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ, ai nấy đều bận rộn ôn tập, cuối cùng mọi người bàn bạc rồi quyết định đợi thi xong sẽ cùng nhau đi chơi, còn hôm nay thì ai về phòng nấy ôn bài.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Tần Thì Nguyệt nhận được một tin nhắn, lập tức phấn khích đi tìm quần áo —
Người cô ấy thầm yêu suốt năm năm, thanh mai trúc mã của cô, đã trở về nước.
Cậu ta đang ôm một bó hồng đỏ đứng dưới ký túc xá nữ chờ cô xuống, nói muốn đưa cô đi mừng sinh nhật.
Tần Thì Nguyệt không dám chậm trễ, vội vã trang điểm lại, rồi nhờ bọn tôi giúp cô chọn một bộ váy thích hợp nhất để đi gặp mặt.
Chàng trai đó tên là Nhan Dục, cô đã bắt đầu thích cậu ấy từ năm lớp tám.
Sau kỳ thi đại học, Nhan Dục ra nước ngoài du học.
Tần Thì Nguyệt cứ nghĩ phải rất lâu sau họ mới gặp lại, ai ngờ cậu ấy lại lặng lẽ quay về chỉ để mừng sinh nhật cô!
Chưa nói xong chuyện, Tần Thì Nguyệt đã thay đồ xong.
Vương Cẩn Du hỏi cô:
“Nguyệt Nguyệt, nếu hôm nay cậu ấy tỏ tình, cậu sẽ đồng ý chứ?”
Tần Thì Nguyệt đỏ mặt, đáp đầy vui mừng và chắc chắn:
“Đương nhiên là đồng ý rồi!”
Cả bọn phá lên cười, tiễn cô ấy ra tận cửa, còn không quên dặn:
“Nếu có tin vui thì nhớ thông báo trong group ký túc nha!”
“Nhất định rồi!”
Cô ấy cười rạng rỡ như công chúa bước ra từ phim hoạt hình Disney.
Thế nhưng, bọn tôi mãi chẳng chờ được tin vui từ Tần Thì Nguyệt.
Khi cô ấy trở về ký túc, đến cả bó hoa hồng mà Nhan Dục ôm dưới lầu cũng không mang về.
Hôm đó, cô không nói gì cả.
Chỉ yên lặng tẩy trang, thay đồ ngủ, rồi tiếp tục ngồi trước máy tính ôn bài.
Mãi sau này bọn tôi mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi hẹn gặp, Nhan Dục đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.
Dưới ánh nến lãng mạn, cậu ấy định tỏ tình.
Ngay lúc đó, điện thoại cậu đổ chuông.
Nhan Dục định tắt máy, nhưng đối phương liên tục gọi lại, lần này còn gọi video.
Tần Thì Nguyệt sợ có việc gấp, liền bảo cậu ấy cứ nghe máy trước.
Nhưng khoảnh khắc cậu ta ấn nút nhận, vì quá vội mà vô tình bật luôn loa ngoài.
Từ bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào:
“Darling, when will you be back? I miss you!”
(“Anh yêu, bao giờ anh về? Em nhớ anh lắm!”)
Tần Thì Nguyệt liếc sang — là một cô gái da trắng rất xinh đẹp.
Nhan Dục vội vàng cúp máy, nhưng đối phương lại tiếp tục gọi lại.
Tần Thì Nguyệt lạnh mặt, thay cậu ta ấn nút nhận.
Cô gái bên kia không hề phát hiện ra còn có người khác đang ở cạnh, cứ vui vẻ chia sẻ:
“I had a delicious meal at a Chinese restaurant with my friends today. When you come back, I’ll take you to try it out.”
(“Hôm nay em ăn ở một nhà hàng Trung cùng bạn, ngon lắm! Khi nào anh về em dẫn anh đi ăn thử!”)
Tần Thì Nguyệt không kìm được cơn giận, túm lấy bó hoa hồng trên bàn ném thẳng vào Nhan Dục, hoa văng tung tóe, dinh đầy bùn và nước dưỡng hoa khiến cậu ta trông thật thảm hại.
Cô lớn tiếng nói vào điện thoại với cô gái kia:
“Your boyfriend is cheating on you! The rose he gave me is proof! Sister, leave him!”
(“Bạn trai chị lừa dối đó! Bó hoa anh ta tặng tôi là bằng chứng! Chị gái à, chạy ngay đi!”)
Cô gái kia lập tức hiểu ra vấn đề, chửi Nhan Dục xối xả.
Khách trong nhà hàng bắt đầu nhìn về phía họ, xì xào bàn tán.
Tần Thì Nguyệt cầm lấy túi xách, mắng một tiếng:
“Đồ rác rưởi!”
Rồi ngẩng đầu, rời đi một cách dứt khoát, chẳng màng ánh mắt của ai.
Dù cuối cùng vẫn giữ được thể diện, nhưng khi kể lại chuyện này với bọn tôi, cô vẫn rất buồn.
Đó không chỉ là người cô thầm thương suốt năm năm, mà còn là cả một đoạn thanh xuân của cô.
“Anh ta làm sao có thể vừa có bạn gái, vừa đi tỏ tình với mình chứ?”
Cô ấy khóc nức nở.
Còn tôi, chỉ biết im lặng lau nước mắt cho cô, chẳng biết phải an ủi bằng lời thế nào.
7.
Chuyện của Tần Thì Nguyệt và Nhan Dục khép lại, kỳ thi cuối kỳ của chúng tôi cũng vừa kết thúc.
Thế là học kỳ đầu tiên năm nhất trôi qua trong chớp mắt.
Ngay sau buổi thi cuối cùng, Tần Thì Nguyệt và Vương Cẩn Du đã thu dọn hành lý về nhà.
Trong ký túc xá chỉ còn tôi và Lương Phán Chương.
Cô ấy vẫn hơi ngại khi thấy tôi, nhưng cả hai đứa đều bận rộn, dù ở chung một phòng cũng chỉ có chút thời gian trước khi ngủ là giao tiếp với nhau.
Ngày hai tám Tết, dưới sự thúc giục của mẹ, tôi lên tàu về quê.
Khi mở cửa vào nhà, tôi thấy trong nhà có thêm một đứa nhỏ — là cháu trai của con trai người bạn chiến đấu cũ của ông nội tôi, tên là Đường Văn Khâm.
Cha cậu ấy là người bất hảo, nên từ nhỏ Đường Văn Khâm sống ở quê với ông bà.
Đúng lúc tôi vào đại học, cậu ấy học lớp 11.