Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nữ nhi gia khắp Biện Kinh đều biết, lấy chồng thì phải gả cho Tiểu Vương gia, chớ dại trao lầm cho Tạ Thế Tử.
Rất không may, ta chính là kẻ xui xẻo ấy, người mang danh Thế Tử Phi của Tạ Thiệu – kẻ ăn chơi bậc nhất chốn Biện Kinh.
Sau khi thành hôn, cuộc sống thường nhật của ta là:
Phu quân tới thanh lâu, ta xuống bếp.
Phu quân chuộc hoa khôi, ta lo liệu hậu viện.
Ta chịu thương chịu khó, cúc cung tận tụy, chỉ dựa vào một thân sức mọn mà quán xuyến chu toàn cả phủ từ trên xuống dưới.
Đến ngay cả Tạ Thiệu – cái tên hỗn đản này khi ra ngoài cũng phải khen ta một câu: “Nương tử của ta quả là hiền thê số một ở Biện Kinh.”
Ta còn chưa kịp giả vờ khiêm tốn thì sau lưng bỗng vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiểu Vương gia:
“Sao bổn vương lại thấy, vị tẩu tẩu ở phủ Tạ huynh so với bản Vương phi đã khuất của ta năm xưa lại có gương mặt giống nhau như đúc!”
1
Năm thứ ba sau khi ta và Tạ Thiệu thành thân, hắn định lấy cớ không sinh được con nối dõi mà viết một tờ hưu thư đuổi ta ra khỏi phủ.
Chưa đợi ta lên tiếng, phu nhân của Tạ Quốc Công đã trói nghiến Tạ Thiệu lại và ném vào từ đường.
Bà còn đặc biệt dặn dò đám hạ nhân không kẻ nào được mang cơm cho hắn.
Kẻ dưới xem mãi thành quen, bọn họ nhao nhao vâng dạ.
Ai đã ở Tạ phủ Quốc công làm việc thì ắt phải biết rõ hai chuyện.
Thứ nhất, Tạ Thiệu xưa nay không ưa vị Thế Tử Phi của mình.
Thứ hai, sống trong phủ, ngươi muốn đắc tội ai cũng được, tuyệt đối không được thất lễ với Thế Tử Phi.
Bởi vì người giữ lệnh bài chưởng gia, người nắm gọn mạch máu kinh tế của Tạ phủ Quốc công chính là ta.
Thực ra, người đáng lẽ gả vào Tạ phủ Quốc công không phải ta, mà là tỷ tỷ ruột của ta – Lâm Yên Yên.
Phụ thân ta là Thái úy đương triều, đích mẫu cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, vì thế tỷ tỷ đích thực là một thiên kim khuê các.
Không giống như ta, mẫu thân ta vốn là một “ngựa gầy Dương Châu” mà hạ quan dâng lên phụ thân để lấy lòng.
Dẫu bà được nạp vào hậu viện, được gỡ bỏ thân phận tiện tỳ nhưng vì năm xưa tuổi nhỏ đã phải chịu cảnh đựng cơ cực nên cơ thể cũng sớm suy nhược.
Sau khi sinh ra ta, mẫu thân liền rời bỏ cõi hồng trần.
Thuở bé, ta bị giữ ở ngoại trạch, đích mẫu cũng chẳng màng quan tâm đến ta, cứ để ta tự sinh tự diệt.
Nếu chẳng phải tỷ tỷ chê bai, không muốn gả cho gã công tử bột Tạ Thiệu thì phủ Thái úy ắt chẳng nhớ ra mình còn một Nhị Tiểu Thư như ta.
Mối hôn sự này vốn là do đích mẫu cùng Quốc công phu nhân khi còn trẻ đã hứa hẹn thông gia.
Hai người các bà lúc nhỏ là bạn thâm giao, gia thế hai nhà cũng tương xứng, hôn ước cũng ban đầu coi như vẹn toàn.
Nhưng ai ngờ từ bé Tạ Thiệu đã hiếu động nghịch ngợm, lớn lên thì trêu mèo chọc chó, la cà thanh lâu.
Chỉ bằng sức mình, Tạ Thiệu đã thành công biến bản thân thành công tử ăn chơi số một ở Biện Kinh.
Đích mẫu thương tỷ tỷ nên tất nhiên không muốn gả nàng cho một kẻ không nên thân.
Huống hồ, tỷ tỷ từ bé đã ngày ngày học thi từ ca phú, luyện tập quản gia, lẽ nào lại uổng công gả cho loại ăn chơi lêu lổng như Tạ Thiệu.
Thế là hai người bèn bàn bạc rồi sai người lôi ta từ ngoại trạch về, bắt ta thay tỷ gả vào phủ Quốc công.
Kiệu hoa vừa hạ xuống, tấm khăn voan vừa vén lên, Quốc Công phu nhân liền sầm mặt lại.
Bà xuất thân từ chốn cao môn đại viện, sao không thể đoán ra ngay ai là người giở ra thủ đoạn này.
Chẳng qua con trai nhà mình không ra gì nên Thái úy phu nhân chê không xứng, mới lén tráo một thứ nữ vào thay.
Tiệc cưới đang vui vẻ đột nhiên hóa trầm lặng như nước đọng, Tạ Thiệu – cái tên chẳng biết sợ trời sợ đất thấy tình thế không ổn liền chuồn thẳng.
Nhưng mọi việc đã đành rồi, kiệu hoa cũng chẳng thể quay về.
Quốc Công phu nhân viết một lá thư gửi đến phủ Thái úy, chính thức đoạn tuyệt ân tình với đích mẫu ta.
Rồi bà lại hỏi Tạ Thiệu đã đi đâu, tiểu tư bẩm: “Công tử đã tới thanh lâu, còn đang gọi hoa khôi.”
Quốc Công phu nhân đang nghĩ nên đuổi ta – kẻ thế thân này bằng một tờ hòa ly, hay nên lẳng lặng quẳng ta ra đường mặc ta tự sinh tự diệt.
Nghĩ lại trước lúc ta lên kiệu hoa, đích mẫu đã hung hăng đe dọa ta, rằng chuyến này tuyệt đối không được quay đầu, nếu không bà ấy sẽ cho ta đẹp mặt.
Một nữ tử yếu ớt như ta, tay không thể trói gà, sao dám đắc tội với phu nhân Thái úy.
Nếu bị hất ra khỏi phủ Quốc công, ta ắt sẽ chuốc khổ vô cùng.
Thấy vậy, ta vội vàng bày tỏ lòng trung với Quốc Công phu nhân:
“Phu nhân, người xem, thân thể ta khỏe mạnh lại chăm chỉ, ở lại phủ làm nha hoàn sai vặt cũng được.”
“Ta không dám trèo cao làm Thế Tử Phi, chung quy chỉ mong có miếng cơm mà sống qua ngày.”
“Nay đang giữa mùa đông rét buốt, nếu người đuổi ta đi thì ta chỉ đành đến miếu hoang ngoài thành để nương thân.”
“ Phu nhân lòng dạ nhân từ, chắc chắn sẽ không nỡ làm thế.”
Từ nhỏ ta lớn lên ở nơi thôn dã nên sành việc nhìn sắc mặt người khác, lời nói ra nghe vừa đáng thương lại chạm đến lòng trắc ẩn của Quốc Công phu nhân.
Bà nhìn ta lâu hơn mấy lần, rồi từ bỏ ý định tống ta ra khỏi phủ.
Bà bảo: “Thôi, đã danh chính ngôn thuận bước vào cửa nhà họ Tạ, ta cũng chẳng thể bạc đãi ngươi.”
“Ngươi cứ an tâm ở lại đây.”
“Có ta che chở, chớ sợ.”
Ta biết Quốc công phu nhân thuở chưa xuất giá vốn là nữ nhi tướng môn, xưa nay nói một là một, nói hai là hai.
Thấy bà chịu đứng ra bảo bọc, ta vội vàng gật đầu nhận lấy:
“Vâng, phu nhân, từ nay người bảo ta đi hướng đông, ta quyết không dám đi hướng tây.”
“Bảo ta leo lên mái nhà, ta tuyệt không hé lời về chuyện dỡ ngói.”
Do chứng hàn bẩm sinh mang từ trong bụng mẫu thân nên cơ thể ta có phần mỏng manh, điều đó càng khiến Quốc công phu nhân thêm xót xa.
Ba năm nay, bà coi ta như con gái, dạy ta học chữ đọc sách, dạy ta xem sổ sách, dạy ta quản lý kẻ hầu người hạ.
Ta cũng không phụ lòng bà, nhờ sự thu xếp của ta, tài lực nhà họ Tạ ở Biện Kinh nếu nói nhì thì chẳng ai dám nhận nhất.
Quốc công phu nhân thường khen ta giỏi giang, nói ta xứng đáng là hiền thê số một Biện Kinh, cũng tự trách con trai bà đã làm lỡ dở ta.
Thế nhưng khi đối diện với bao lời khen ấy, ta không khỏi áy náy.
Ta không dám nói, thực ra trước khi gả cho Tạ Thiệu, ta đã có phu quân rồi.
Trước lúc thành hôn, ta từng ngỡ mình chẳng còn sống được bao lâu, lại vô tình bị thứ tình ái trong thoại bản mê hoặc.
Ta đã giở thủ đoạn để quyến rũ một tiểu tướng đang dưỡng thương trong chùa, hơn nữa còn từng lén thề ước trăm năm, buông lời rằng đời này không thể không có chàng.
Nhưng đó đều là chuyện của quá khứ.
2
Phu nhân đối với ta tốt, ta đương nhiên cũng không muốn để bà phải khó xử vì đứa con hư hỏng ấy.
Chờ đến lúc đêm đen gió lớn, ta lẻn lấy chìa khóa từ đường và dẫn Tạ Thiệu ra cửa sau, còn dúi vào tay hắn một bọc bạc, sợ hắn đi thưởng hoa khôi lại thiếu tiền.
“Phu nhân ngủ rồi, ngươi mau đi đi.”
“Giờ đã sang thu se lạnh, phu nhân lại đang có bệnh phong thấp nặng, mấy hôm nữa ngươi về thì đừng chọc bà tức giận thêm.”
Đây là lần hiếm hoi Tạ Thiệu ngó ta bằng ánh mắt tử tế, hắn khẽ vỗ vai ta, cảm khái nói:
“Trong phủ này, may còn có muội ở đây.”
Ai không biết chắc sẽ tưởng Tạ Thiệu chuẩn bị đi làm việc lớn.
Chỉ tiếc, hắn sang ca kỹ lầu hát xướng, để thê tử là ta ở trông nom hậu viện thay.
Nghĩ cho cùng, cũng thật nực cười.
Thành thân ba năm nhưng Tạ Thiệu chỉ coi ta như huynh muội.
Như bây giờ, hắn hỏi ta:
“Lâm Cập Xuân, muội xem lần đầu đến bái phỏng mà đem tặng son phấn cho cô nương kia có quá suồng sã không?”
Chưa đợi ta đáp thì hắn đã lẩm bẩm cân nhắc:
“Không ổn, nàng ấy hình như không thích những thứ phù phiếm.”
“Có lẽ nên tặng tranh chữ của danh gia mới có thể lấy lòng nàng.”
Xong, ta nghe vài chữ cũng có thể đoán ra.
Tên này lại si mê cô nương nhà ai rồi.
Hơn nữa xem ngữ khí thì người nọ còn là khuê tú chính chuyên.
Rắc rối ghê, tiểu thư con nhà đứng đắn nào dám gả cho kẻ lêu lổng như hắn.
Ta không muốn nói thẳng vì sợ làm tổn thương trái tim mỏng manh của vị đại gia này.
Nhưng Tạ Thiệu lại tính toán dựa vào ta:
“Nương tử, cho vi phu mượn thêm chút bạc được không?
Nương từng khen muội giỏi kinh thương, muội hẳn cũng biết mấy thứ bảo vật của danh gia đều hét giá trên trời.
Vi phu nay rỗng túi, không mang chừng trăm tám mươi lượng hoàng kim thì đừng mong bước chân vào cửa tìm mua.”
“Trăm tám mươi lượng? Lại còn hoàng kim?!” Ta kinh hãi trước mức độ vung tay quá trớn của hắn:
“Sao ngươi không đi cướp quách cho xong!”
“Ngươi biết một tháng trong phủ tiêu xài cỡ bao nhiêu không, đâu đến trăm lượng vàng!”
“Tạ Thiệu, chẳng lẽ ngươi định tạc tượng Phật cô nương đó, rồi dát vàng lên người nàng à?”
Tạ Thiệu ngậm bồ hòn làm ngọt nhưng vẫn không chịu buông, hắn lại ngửa tay giở giọng vô lại:
“Một chút thôi mà.”
“Nói thật, lần này ta thật lòng thích người ta.”
“Muội vừa bảo nàng như Bồ Tát, quả thật nàng có dáng vẻ cao xa không thể với.”
“Nhất là khi nàng trừng mắt mắng người, ta lại càng rung động.
“Nếu cưới về nhà, chắc hẳn sẽ có thêm mùi vị mới lạ.”
… Ta giật mình.