Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Đúng là kẻ sống an nhàn quá hóa lắm chiêu, hắn khoái bị người ta mắng chửi, thật không phải thứ người bình thường như ta có thể hiểu nổi.

Ta không phải kẻ buông thả, bèn nghiêm giọng cự tuyệt không cho hắn mượn thêm tiền.

Tạ Thiệu thì bám dai vô cùng, hắn níu ống tay áo ta, lúc ngon ngọt lúc ép buộc dọa nạt:

“Tiểu Xuân, ta khuyên muội đừng chọc giận bổn đại gia.”

“Muội nên nhớ, với thân hình nhỏ bé này của muội thì ta chỉ cần một quyền là có thể đánh gục hai kẻ đấy.”

Ta cũng chẳng vừa, vung ngay chiêu “Bạch Hạc Lượng Sí” khiến hắn xây xẩm mặt mày.

“Bớt khoe khoang đi, phu nhân nói ngươi khí lực rỗng tuếch, đầu óc thì chậm chạp, dạy ngươi Thái Cực hai mươi năm còn thua ta học ba tháng.”

“Hừ…” Tạ Thiệu bị chọc tức, hắn xắn tay áo hằm hè tiến tới, nhưng khi nhìn thấy bóng người đằng sau ta thì hắn bỗng sợ hết hồn, cuống cuồng bỏ chạy.

Ta ngoảnh lại liền bắt gặp Quốc công phu nhân đang cầm chổi quét sàn, hai người chúng ta nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.

Phu nhân nghe động tĩnh nên ra xem thử, thấy ta ăn mặc phong phanh liền cởi áo choàng của bà khoác lên người ta.

Nghĩ lại lúc bệnh hàn của ta tái phát, chính phu nhân đã lấy nhân sâm ngàn năm quý giá trong của hồi môn để duy trì mạng sống cho ta.

Đến khi sức khỏe ta khá hơn, bà lại dạy ta tập Thái Cực, ngày ngày dùng yến sào, nhung hươu bồi bổ, khiến ta có được dung sắc tốt như hôm nay.

Ơn nghĩa của phu nhân đối với ta tựa như phụ mẫu tái sinh.

Vì vậy, dù Tạ Thiệu hỗn hào thế nào thì ta cũng giống bà, coi hắn như đứa con nít, không thèm chấp nhặt.

3

Tiết Hàn Y xưa nay là dịp tưởng nhớ người đã khuất.

Ta cùng phu nhân đi bái tế tổ tiên nhà họ Tạ xong thì trở về sân viện của mình, đốt nhang đèn cùng giấy vàng mã.

Một phần gửi cho mẫu thân ta đã sớm qua đời, một phần khác gửi cho vị tiểu tướng mà ta từng định chung thân.

Nói ra nghe thật buồn cười, thuở ta còn ở ngoại trạch, vì thiếu áo thiếu cơm, ta thường ôm tay chân lạnh buốt mà đếm xem mình còn sống được mấy ngày.

Sợ rằng người chết đi mà thóc gạo ta trồng chưa kịp dùng hết.

Ta gặp vị tiểu tướng ấy là vào một ngày xuân ấm áp.

Sau cơn mưa xuân, ta tiện đào sẵn cho mình một nấm mồ, trồng ít hoa lên, mong kiếp sau được sống thọ hơn.

Trên bia không khắc tên thật ta mà khắc theo họ của mẫu thân: “Ôn.”

Khắc ba chữ “Ôn Hành Lạc.”

Dù trên đời này, có lẽ chỉ có mỗi mẫu thân là nhớ thương ta.

Trên chiếc khăn tay bà để lại cho ta có thêu một câu thơ: “Hành lạc tu cập xuân.”

Kiếp sau, ta không muốn làm thứ nữ Lâm Cập Xuân của phủ Thái úy nữa, ta muốn trở thành Ôn Hành Lạc tự do tự tại.

Đúng hôm ấy, ta gặp chàng tiểu tướng đang bị thương, khắp mình máu me be bét nhưng cũng chẳng thể che lấp được gương mặt xuất chúng ấy.

Ngay lúc đó, ta đã có quyết định.

Nói ra cũng có tội, là ta cố tình quyến rũ chàng trong lúc chàng đang dưỡng thương ở chùa.

Ta nghĩ kỹ rồi, có lẽ cả ta lẫn chàng đều chẳng thể sống lâu, thời thế loạn lạc, việc bỏ mạng sớm ngoài chiến trường hoặc vì ốm đau cũng chẳng có gì lạ.

Hai kẻ yểu mệnh như chúng ta, dựa dẫm nhau trên một đoạn đường vui vẻ cũng có sao đâu.

Chỉ là, ta đã tính sai.

Tiểu tướng ấy cốt cách thanh cao, tựa như có gia đình từng cho học sách thánh hiền.

Hôm đầu tiên ta tìm chàng, chàng một mực giảng đạo lý, nào là nhân nghĩa đạo đức, nào là “mong cô nương hãy tự trọng” khiến ta ngáp ngắn ngáp dài.

Nếu không phải tiểu sa di gõ cửa đổi thuốc thì chắc ta đã ngủ gục cạnh giường chàng đến sáng.

Bởi lời chàng lải nhải êm tai, rất dễ ru người ta vào giấc ngủ ngon.

Theo lẽ thường, cô nương nào gặp cảnh bị từ chối ắt tủi hổ muôn phần.

Nhưng ta không phải người thường, ta càng bị cự tuyệt càng muốn xông tới.

Hơn nữa chàng chỉ bị thương ở tay, không phải ở chân, nếu thật không muốn liên quan gì đến ta thì chàng cứ việc rời khỏi đây là xong.

Nhưng chàng không đi, còn đưa cho ta chiếc khăn tay để lau khuôn mặt lấm lem khi trèo tường.

Thoại bản kể chẳng sai, nam nhân quả nhiên ngoài mặt nghiêm túc, trong lòng như thế nào còn chưa biết được.

Vì vậy, vào đêm thứ hai, đêm thứ ba, suốt một tháng liền, mỗi khi trăng lên đỉnh liễu, ta lại đến tìm chàng, trò chuyện về gió trăng, bàn luận nhân sinh rồi nắm tay nhau.

Thấy chàng nhìn ta mà đỏ mặt, ta chẳng muốn giả bộ nữa liền đè chàng xuống, hỏi chàng có bằng lòng hôm nay ở lại cùng ta không.

Chàng ngẩn ra, rồi mỉm cười.

Đoạn làm ra vẻ nghiêm túc: “Khụ, ta và nàng đang kể chuyện Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, sao bỗng nhắc tới chuyện này?”

Ta tỏ vẻ từng trải, vỗ vai chàng trấn an:

“Đừng lo, ta đã học kỹ rồi, nhất định làm chàng vừa lòng.”

“Chàng hẳn cũng có ý này, nếu không sao cứ đêm đêm để cửa mở đón ta.”

“Lưu Bị và Trương Phi kết nghĩa huynh đệ còn chẳng thế này đâu.”

Nói thì hùng hồn, nhưng trong lòng ta cũng thấp thỏm.

Cuốn sách hướng dẫn kia là ta đổi bằng hai giỏ trứng gà dưới núi, không rõ qua mấy tay chủ mà rách nát mờ mịt, cũng chẳng biết có đáng tin không.

Chàng dường như thấy được nỗi gan dạ giả tạo của ta bèn khẽ cười, nụ cười càng làm ta bối rối.

“Này… chàng… chớ cười nữa, nếu không, ta…”

“Ta làm sao? Nàng sẽ phạt ta ư?”

Chàng cúi đầu đặt một nụ hôn khẽ lên môi ta.

Ta chớp mắt, ngón tay co lại vì bối rối.

Bất giác, ta cảm thấy sợ.

Thân thể chàng có ốm yếu gì đâu, chỗ nào cũng tràn trề sức mạnh.

Xem ra, ta đã trêu đúng người mình không đủ sức khống chế.

4

Chàng cúi xuống nhìn ta như thể muốn khắc sâu gương mặt ta vào tâm khảm.

Ta vô thức níu lại cổ áo, lúc ngẩng đầu mới nhận ra ánh mắt chàng đã dõi theo ta hồi lâu.

Ta theo phản xạ ôm lấy ngực khiến chàng quay mặt đi, hít vào một hơi nặng nề, dùng một tay che mắt.

“Ra ngoài.”

Giọng chàng khàn khàn, bảo ta đi chẳng nể nang gì.

Ta nuốt nước bọt, lặng lẽ tụt xuống giường toan rời đi.

Nhưng vừa quay đầu thì đụng ngay bức tường.

Vừa nãy lúc còn trong phòng, chàng còn ngồi đọc sách, chẳng hiểu sao lúc này đã đi ra ngoài chắn ngang đường ta.

“Lén lút đi đâu?”

Chàng nhướng mắt, vẻ mặt bực bội vì ta toan bỏ chạy mà không từ giã.

Ta lắc đầu không dám nói nữa.

Thấy ta rúc vào góc tường, mắt long lanh ngấn lệ, chàng mới nhận ra điều gì đó mà khom người xuống hỏi:

“Đau lắm sao?”

Ta thật thà đáp:

“Đau chết đi được, ta sợ sau này chẳng dám kiếm thêm nam nhân khác.”

Ta nói thật lòng nhưng nét mặt chàng lại sa sầm, chàng dồn ta vào chân tường rồi nói với giọng lạnh như băng:

“Người khác?”

“Vậy ta là gì?”

“Còn lời nàng hứa sẽ chịu trách nhiệm suốt đời với ta thì thế nào?”

“Thì…”, ta ngẩng đầu lên thăm dò nét mặt chàng, dè dặt đáp:

“Hay là thôi đi?”

Chàng liếc xéo ta, sắc mặt u ám, gân xanh trên tay nổi rõ, hẳn chỉ cần ra lực là có thể bóp gãy cổ ta ngay tức khắc.

Ta đành gượng cười, nép vào vai chàng nịnh nọt:

“Đùa đấy, ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng, đợi ta gom đủ sính lễ sẽ gả cho chàng, tuyệt không nuốt lời.”

“Ta là kẻ rất thành thật, chưa từng lừa nam nhân lương thiện bao giờ.”

“Thấy vẻ mặt chàng dịu, ta mới hiểu, chàng chính là dạng “ăn mềm không ăn cứng.””

Ta vốn nhớ rất kỹ bài học, bèn nghĩ chàng thú vị thật, thế là chẳng buồn bỏ đi nữa.

Ta thốt ra mấy lời dỗ ngọt khiến chàng vui vẻ đi múc nước cho ta tắm rửa, còn phải giúp ta xoa bóp bả vai.

Tính tình chàng không tệ, nhưng ta cứ được đà lấn tới, càng lúc càng đòi hỏi.

Mỗi lần thấy chàng sắp nổi cáu, ta lại khéo nói mấy câu mềm mỏng, chàng liền êm xuôi, quả thật thú vị.

Hơn hẳn chuỗi ngày ta một mình lăn lộn lo cái ăn ba bữa.

Mãi đến khi vết thương của chàng lành lại, chàng bảo với ta rằng mình phải về quân doanh xử lý quân vụ, dặn ta ở đây đợi.

Nhưng ta bị phủ Thái úy tìm bắt, mang về thay tỷ gả cho Tạ Thiệu.

Từ đó, ta chưa gặp lại chàng.

Biên cương chiến loạn liên miên, dẫu là thần tiên cũng không trụ nổi cảnh chinh chiến mỗi năm.

Huống hồ một người hiền lành dễ bị gạt gẫm như chàng.

Ta đoán chàng có lẽ đã đi đầu thai.

Giờ ta chỉ có thể đốt nhiều vàng mã thêm chút cho chàng, cũng coi như không phụ khoảng thời gian chúng ta sống như vợ chồng.

5

Cái lạnh của mùa xuân còn vương giữa đất trời, ta lại dậy muộn.

Lúc ta đang chải tóc rửa mặt thì nữ quản gia hớt hải chạy tới, báo một tin xấu:

“Thế Tử Phi, nô tỳ nghe ngóng rõ rồi, cô nương mà Thế Tử gia mới gặp hôm trước họ Lâm, chính là đích nữ nhà họ Lâm.”

“Đó chẳng phải đại tiểu thư nhà người sao!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương