Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Bùi Hạc Dã vung tay áo bỏ đi, nàng chẳng màng thể diện mà đuổi theo.

“Sao Vương gia nói ta như vậy?”

“Cho dù ta nhất kiến chung tình khiến chàng bận lòng, nhưng chàng cũng không nên hạ nhục ta thế này.”

“Ta vốn chẳng phải hạng tâm địa xấu xa, ham phú phụ bần.”

“Đủ rồi!”

Bùi Hạc Dã không muốn nghe thêm.

“Ngươi với mẫu thân ngươi ép thê tử của ta gả cho Tạ Thiệu, coi như hoàn toàn đắc tội bản Vương.”

“Quân địch ở biên ải đều bảo bản Vương là ‘Ngọc Diện Tu La.’”

“Lâm tiểu thư rảnh rang diễn trò trước mặt ta, chẳng bằng đi chọn sẵn cỗ quan tài ngươi thích đi.”

Lâm Yên Yên hoảng hồn, suýt đứng không vững.

Nàng nhớ lại chuyện đã trói ta đem lên kiệu hoa, dù ta khăng khăng mình đã có phu quân thì nàng vẫn phớt lờ.

Nào ngờ ta thật sự có phu quân, mà người ấy lại là Tiểu Vương gia vang danh khắp biên ải.

9

Tiệc tàn, ta với Bùi Hạc Dã cùng đến trước mặt Quốc công phu nhân nhận lỗi.

Còn chưa kịp quỳ xuống thì phu nhân đã đỡ ta lên.

“Đủ rồi”, phu nhân vỗ tay ta, ý bảo yên lòng:

“Nghe nói Thánh Thượng có loại hương gọi là ‘Nê Lê Trướng Trung Hương,’ chỉ ban cho một mình Tiểu Vương gia.”

“Năm xưa ta từng được ngửi qua một lần, vừa nãy lại thấy trên người con mùi hương y hệt.”

“Thêm cả ánh mắt hắn dành cho con còn không giấu được ai, ta đoán ra rồi.”

a vốn biết phu nhân tinh tường nên không tiếc lời khen ngợi.

“Phu nhân quả là người sáng suốt, Tiểu Xuân biết chẳng thể giấu nổi người.”

Bùi Hạc Dã nghiêm cẩn cúi mình: “Ta cùng A Lạc thất lạc bao năm, đa tạ phu nhân hết lòng cưu mang nàng.”

“A Lạc bảo ta, phu nhân có ơn tái tạo với nàng.”

“Phu nhân yêu thương thê tử ta, tiểu Vương không có gì đền đáp, sau này nếu có việc cần, tiểu Vương quyết dốc lòng tương trợ.”

“Được rồi, hai đứa…”

 Phu nhân một tay nắm lấy tay ta, một tay nắm lấy tay Bùi Hạc Dã, khóe mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói:

“Ta thật lòng thương Tiểu Xuân, chỉ hận không thể xem con là con ruột.”

“Chỉ tiếc thằng con bất hiếu nhà ta đã bị ta nuông chiều thành ra không biết trời cao đất dày.”

“Ta hiểu nó không xứng với con.”

“Nếu không có Tiểu Vương gia, ta còn nghĩ năm tháng rồi sẽ cảm hóa được nó, cho nó nhận ra con tốt thế nào.”

“Nhưng như thế lại khổ con nhiều.”

“Thôi được, con bầu bạn với ta chừng ấy năm, là bà lão này lời rồi.”

“Con muốn theo hắn đi thì cứ đi.”

“Nhớ ngày nào rảnh, hãy về thăm ta.”

“Còn ta thì lúc nào cũng dang tay, Biện Kinh này mãi là nhà của con.”

Phiên ngoại

[Sổ tay Cận Vệ số hai]

“Bẩm Vương gia, kinh đô Mộc Kinh lại có chuyện mới, Thế Tử Phi ở phủ Quốc công đột nhiên biến mất tăm như thể bốc hơi khỏi nhân gian.

Trong khi đó, Vương phi xưa nay chỉ nghe danh không thấy mặt lại bất ngờ xuất hiện ở biên ải, mở rộng thương lộ, xây nhiều tư thục, mời gọi nữ nhi khắp nơi học chữ.

Chính là Vương phi của chúng ta.

Còn một chuyện ô nhục nữa, triều đình phái người tịch biên phủ Thái úy họ Lâm, tịch thu vô số kỳ trân dị bảo.

Lâm Thái uý cấu kết qua lại với đám quan lại bên dưới nhiều năm, mục nát từ trong xương.

Nghe nói Thế Tử Phi ấy cũng chính là nhị nữ của lão Thái úy, mẫu thân nàng xưa kia vốn là lễ vật đám thuộc quan dâng lên lấy lòng Thái úy.

Đại Lý Tự kết tội cả phủ Thái úy phải phu dịch, phu nhân cùng đại tiểu thư nhà Thái úy không tuân theo đã bị Đại Lý Tự khép án phát vãng tới Ninh Cổ Tháp.”

Ta báo cáo xong tin tức gần đây ở Biện Kinh, song Vương gia lại chẳng bận tâm mà chỉ cầm hai chiếc trâm vàng lên so sánh, hỏi ta cái nào đẹp hơn.

Ta nào dám trả lời nữa.

Hôm qua, lúc chọn trâm cài ta đã trót cho ý kiến.

Ngài đem tặng Vương phi, Vương phi rất vui, khen mắt nhìn của ngài tinh tế, biết là do ta gợi ý còn xoa đầu khen ta lanh lợi.

Ta cũng vui lây, chỉ có điều Vương gia trông lại không vui, vì ngài chọn trang sức, lần nào cũng chọn phải thứ xấu nhất.

Khi Vương phi chưa về phủ, nơi đây lạnh tanh, hiếm khi thấy Vương gia nở nụ cười.

Từ lúc Vương phi tới, phủ liền có thêm hương khói nhân gian.

Vương phi thấy ta còn nhỏ nên chăm sóc ta chu đáo, có món gì mới mẻ cũng cho ta một phần.

 Ta là cô nhi được Vương gia nhặt về từ chiến trường, không nhớ phụ mẫu ruột là ai.

Nhưng nhìn Vương gia và Vương phi, ta lại thấy họ cũng chẳng khác phụ mẫu mình.

Đêm xuống, ta cùng sư huynh thay nhau canh gác.

Khuya rồi nhưng buồng ngủ Vương gia vẫn vọng ra tiếng động.

Hắn bảo: “Nàng thích làm mẫu thân của kẻ khác đến vậy, chẳng bằng tự mình sinh một đứa, ngày ngày bám lấy nàng gọi ‘mẫu thân,’ được không?”

Vương phi mắng ngài mấy câu gì lí nhí, ta không nghe rõ, chỉ biết Vương gia bật cười.

Ta quay sang hỏi sư huynh, vì sao Vương gia bắt nạt Vương phi, trong khi nàng tốt thế.

Sư huynh bảo ta nhét bông vào tai, sau này lớn ắt hiểu.

[Sổ tay Cận Vệ số một, còn gọi: Ta là người hâm mộ cuồng nhiệt số một của Vương phi!]

Đêm ấy Hung Nô tập kích, Vương gia bị ám toán nên mượn tạm một ngôi chùa hẻo lánh để dưỡng thương.

Đến khuya, có người lẻn vào buồng Vương gia, là một nữ tử.

Ta toan giáng chưởng đoạt mạng nhưng Vương gia ra hiệu dừng tay.

Ta hiểu, chắc ngài muốn “dụ rắn ra khỏi hang”, xem kẻ đột nhập có mưu đồ gì rồi tính sau.

Vậy mà người kia lẻn vào rồi đi ra, trước khi đi còn rủa Vương gia đạo mạo giả dối.

Ta hỏi Vương gia, kẻ đó là ai?

Vương gia trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Trông không giống mật thám Hung Nô, giống như muốn đến… sinh con cho ta hơn.”

“Cái… cái gì?”

Ta ngỡ mình nghe lầm.

Vương gia cười, nhấp ngụm trà tựa hồ đang dư vị: “Cũng thú vị đấy chứ, nom như búp bê sứ, nói năng là cả một tràng. Ta thấy hay.”

Ta lại ngỡ mình hoa mắt, bấy lâu Vương gia cầm quyền sinh sát, đã nhiều năm chẳng cười như vậy.

Một tháng sau, đêm đêm Vương gia cùng cô nương kia đốt đèn trò chuyện.

Ta thầm chê cười, Vương gia suy đồi rồi, không đọc binh thư mà ngồi bàn chuyện Lương – Chúc.

Nhưng đúng là tâm trạng Vương gia phơi phới trông thấy, ta đoán đó hẳn là điều sách gọi “lưỡng tình tương duyệt.”

Đừng hỏi sách nào, là ta đi theo nàng ấy xuống núi nên vớ được thôi.

Mấy bữa sau, ta nghĩ, có lẽ ta không nên gọi nàng ấy là “cô nương” nữa.

Bởi Vương gia bảo muốn cưới Vương phi rồi.

Đáng ra đó là tin vui, song kẻ địch Hung Nô không chịu yên, chúng lại nổi loạn.

Vương gia vội dẫn quân đi, chỉ kịp dặn Vương phi chờ mình.

Ngài tin nơi này nàng đã sống bấy lâu, ắt sẽ không sao.

Vả lại, Vương gia tự tin chưa đầy một tháng sẽ bình định hết thảy.

Nhưng khi ta theo Vương gia quay lại, cỏ trên mộ Vương phi đã cao hơn đầu.

Ta chưa từng thấy Vương gia như thế, sống mà tựa chết.

Ta nghĩ, nếu không phải còn đám Hung Nô chưa diệt, hẳn Vương gia đã đi theo Vương phi rồi.

Ba năm, suốt ba năm, Vương gia khoác bạch y, để tang “cố thê.”

Ta ngỡ phần đời còn lại của ngài sẽ phẳng lặng vô vị, cho đến khi Vương gia thấy bóng dáng Vương phi trong một bức họa.

Bức họa ấy vẽ dạo gần đây, Vương gia được thắp lên tia hy vọng, mang ta đến Biện Kinh tìm Vương phi.

Ta đoán việc này vô ích, người mất sao thể sống lại.

Nhưng ta không nỡ dập tắt niềm vui hiếm hoi của ngài.

Tên Thế Tử khét tiếng ăn chơi ở phủ Quốc công mời Vương gia đến nhà, Vương gia không hứng thú mấy nhưng cũng chẳng từ chối.

Ai dè, chính nhờ việc không chối từ mà chúng ta mới trông thấy Vương phi vẫn bình an, à không, có lẽ phải nói Vương phi vốn chưa từng chết.

(Trời biết làm sao có nữ tử kỳ tài như Vương phi, tự đào mộ trước cho mình khiến người khác ngỡ nàng mất thật, đốt vàng mã cho nàng suốt ba năm.)

Tên Thế Tử đó gọi Vương phi nhà ta là “nương tử,” hại Vương gia nổi cơn điên giẫm lên chân ta.

Làm công thì cũng là mạng người chứ, đau chết đi được, ta nhất định sẽ méc Vương phi vụ Vương gia ngược đãi thuộc hạ.

Lại lạc đề rồi.

Vương gia biết Vương phi chưa chết mà đi lấy người khác, trước tiên ngài cười, rồi ngài lại giận.

Ngài vui vì Vương phi dù ở đâu cũng sống tốt, cho dù đó là người ngày ngày muốn bỏ vợ, ham thích chốn thanh lâu như Tạ Thiệu thì Vương phi vẫn sống an nhiên.

Ngài lại bực, vì có kẻ đã thế chỗ ngài, cướp nương tử của ngài.

Ta tưởng Vương phi ắt phải chịu ít nhiều đòn giận, ai ngờ ta lại xem thường nàng.

Vương phi thật sự lợi hại, chỉ dăm ba câu đã khiến Vương gia khi khóc khi cười.

Vương phi còn khuyên Vương gia cho đám cận vệ chúng ta nhiều ngày nghỉ, bảo chúng ta ra phố dạo chơi, hễ báo tên nàng đều được giảm hai phần giá.

Ta thề, nhất định phải níu chặt đùi Vương phi.

Từ nay, Vương phi bảo ta đi hướng đông ta quyết không dám đi hướng tây, bảo ta leo lên nhà ta quyết chẳng hé răng đòi dỡ ngói.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương