Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi em tôi còn sống, dù mẹ luôn ưu ái em hơn, nhưng bà vẫn cười với tôi, vẫn cho tôi được cười.
Phải rồi, làm gì có mẹ nào không thương con?
Chẳng qua mẹ tôi vì quá đau đớn, không biết trút nỗi mất mát đi đâu nên đổ hết lên tôi.
Tôi là đứa con duy nhất còn lại – tôi nên gánh vác nỗi đau ấy cho bà.
Sau này, mỗi khi mẹ đối xử tệ bạc với tôi, tôi đều tự nhủ như vậy. Từ từ, tôi thấy lòng mình bình yên hơn.
Tôi yêu mẹ. Tôi sẵn sàng làm người hứng chịu giận dữ của bà.
Bởi vì bà – cũng chỉ là một người đàn bà khổ sở.
03
Ánh đèn phòng thẩm vấn rọi thẳng vào mặt tôi.
Trước mắt tôi chỉ toàn là ánh sáng trắng lóa – giống như cuộc đời trống rỗng, cằn cỗi của tôi.
Lúc nhỏ, tôi hay tưởng tượng lung tung.
Tôi từng nghĩ lớn lên sẽ làm được nhiều điều lớn lao, đi được nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thứ đẹp đẽ.
Ai ngờ đâu, kết thúc cuộc đời tôi lại là một căn phòng thẩm vấn tối tăm với ánh đèn trắng lạnh lẽo này.
Nhưng cũng… không tệ.
Đang mải nghĩ ngợi, tôi nghe giọng viên cảnh sát đối diện: “Có người nặc danh tố cáo cô giết 16 người.”
Tôi gật đầu, chỉ vào xấp hồ sơ trên bàn: “Là tôi tự tố cáo đấy. Đống giấy tờ đó, tôi tự viết cả.”
“Viết được lắm chứ? Tôi viết mấy năm liền đấy. Ban đầu còn định biên tập thành sách nữa. Hồi nhỏ, tôi từng mơ ước trở thành nhà văn mà.”
Tôi bật cười, nhưng viên cảnh sát ngồi đối diện lại chẳng thấy buồn cười chút nào.
Anh ta nghiêm mặt hỏi tôi: “Người đầu tiên cô giết tên là Lý Sơn Đông?”
Dù chuyện đó đã qua nhiều năm, chỉ cần nghe thấy cái tên này là tôi lại thấy buồn nôn.
Tôi nhăn mặt ghê tởm, rồi lắc đầu: “Ông ta không đáng được gọi là người, cùng lắm chỉ là một con súc vật.”
Viên cảnh sát tiếp tục: “Theo hồ sơ, người đó là cha dượng của cô.”
Phải rồi, đúng là cha dượng của tôi.
Còn lý do vì sao tôi giết ông ta? Đó là một câu chuyện dài. Và mọi chuyện phải bắt đầu từ mẹ tôi – và từ đứa em trai mà mẹ sinh ra.
Tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt em tôi, Tiểu Xuân.
04
Tôi 8 tuổi thì em chào đời – một đứa bé rất đáng yêu.
Sự xuất hiện của nó từng khiến tuổi thơ tôi nhẹ nhàng hơn, nên tôi rất thương em.
Trước khi có em, mẹ tôi suốt ngày bắt tôi làm những việc tôi không thích.
Khi mới 4, 5 tuổi, tôi chỉ muốn chơi đùa với bạn bè như bao đứa trẻ khác.
Nhưng mẹ lại bắt tôi ở nhà học thuộc “300 bài thơ Đường”.
Tôi không muốn học, chỉ muốn ra ngoài chơi.
Mẹ liền nổi giận: “Chơi bời gì mà chơi? Mày có biết vì mày mà tao phải chịu bao nhiêu uất ức ở nhà nội không? Mày không thể khiến tao tự hào được à?”
Lúc đó mẹ như biến thành mụ phù thủy trong truyện cổ tích, làm tôi sợ quá bật khóc.
Mẹ hét to: “Khóc cái gì mà khóc? Hôm nay không thuộc được mười bài thơ thì đừng mong có cơm tối!”
Rồi bà đóng sầm cửa lại.
Tôi khóc đến khản cả giọng, nhưng mẹ không quay lại.
Cuối cùng, tôi vừa thút thít vừa cố học thuộc mười bài thơ, hy vọng mẹ sẽ mở cửa.
Khi tôi vừa đọc xong bài cuối cùng, cửa mở ra.
Mẹ ném vào một cái bánh bao lạnh cùng giọng nói lạnh tanh: “Nhớ đấy, mỗi ngày mười bài. Không thuộc thì nhịn đói. Thuộc chậm thì chỉ có bánh bao mà ăn.”
Tôi đói và khát, liền nhét bánh bao vào miệng.
Nhưng nó vừa cứng vừa lạnh, cắn một miếng mà nuốt không nổi.
Tôi xin nước, mẹ mắng một trận rồi đưa cho tôi một ly nước lạnh.
Giữa trời đông buốt giá, vừa ăn bánh bao nguội vừa uống nước lạnh khiến tôi đau bụng, sốt cao, tiêu chảy mấy ngày liền.
Từ đó trở đi, tôi không dám cãi mẹ nữa. Ngày nào cũng ngoan ngoãn học thuộc thơ.
Tết năm ấy, trong bữa cơm tất niên ở nhà bà nội, tôi được chọn biểu diễn tiết mục cuối – đọc liền một trăm bài thơ Đường.
Mẹ tôi được mọi người khen ngợi không ngớt: “Đúng là giáo viên, dạy con quá giỏi!”
Bà cười rạng rỡ, xoa đầu tôi: “Con bé này tuy là con gái, nhưng cũng thông minh phết đấy.”
Được mẹ khen và nhìn bằng ánh mắt đầy tự hào, tôi liền ngồi thẳng lên, thấy ngực mình như ấm hẳn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được mẹ yêu thương, được mẹ ghi nhận và kỳ vọng.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, mẹ lần đầu tiên hôn lên má tôi.
Bà nói: “Con gái à, hôm nay con làm mẹ tự hào lắm. Mẹ thật sự rất vui.”
“Con gái thì sao? Còn giỏi hơn cái thằng con trời đánh nhà bác mày.”
Từ đó về sau, mẹ như tìm được cách để khẳng định giá trị bản thân trong mắt họ hàng bên nội.
Bà nhất định phải chứng minh rằng – con gái bà là thiên tài.
Tiếng Anh, toán, đàn piano… tất cả dồn hết vào cuộc sống của tôi.
Nhưng tôi vốn không phải là đứa trẻ xuất sắc.
Bị nhồi nhét quá nhiều thứ, tôi nhanh chóng lộ ra sự bình thường của mình.
Trong khi đó, anh họ – con bác tôi – dù không thuộc nổi thơ, nhưng học toán, tiếng Anh lại nhanh hơn tôi nhiều.
Mỗi lần người lớn ra bài toán “gà thỏ chung chuồng”, tôi còn đang đọc đề thì anh ấy đã có đáp án.
Những lúc như vậy, mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng sâu sắc.
Dù vẫn cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy mỉa mai: “Đời tao coi như xong rồi, lại đẻ ra đứa ngu như mày.”
Dù tôi còn nhỏ, tôi vẫn biết mình đã khiến mẹ thất vọng.
Không thể đáp lại sự kỳ vọng của mẹ khiến tôi buồn bã và trống rỗng, như thể trong lòng có một khoảng trống không thể lấp đầy.
Ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy thất vọng, tiếng thở dài của mẹ như những cú roi quất thẳng vào tim tôi.
Tôi không thể là niềm tự hào của mẹ – tôi thật vô dụng, thật đáng chết. Dường như tôi chẳng có lý do gì để tồn tại trên đời này.
Tôi không ngừng thúc ép bản thân, cố gắng chạy theo anh họ, chỉ mong có một ngày mẹ sẽ thật sự mỉm cười với tôi.
Trước mỗi lần họp mặt gia đình, tôi đều căng thẳng đến mức mất ngủ.
Vì chỉ cần thua anh họ, tôi sẽ phải đối mặt với sự lạnh lùng đến rợn người của mẹ.
Có khi cả mấy tuần liền mẹ không thèm nhìn tôi lấy một cái, dù tôi có làm gì đi nữa, bà cũng coi tôi như vô hình.
Mẹ vẫn chăm sóc chuyện ăn uống cho tôi như bình thường, nhưng đến một lúc nào đó sẽ đột nhiên nổi giận và hét lên:
“Tao vất vả thế này rốt cuộc để làm gì? Chồng thì chẳng ra gì, con thì ngu dốt, sống như thế còn có ý nghĩa gì nữa hả?!”
Trước khi tôi biết mấy từ như “nói móc”, “bóng gió”, thì mẹ đã dùng chính những câu nói đó để dạy tôi.
Tôi sợ đến run người, nhưng không dám khóc. Vì nếu khóc, tôi sẽ chỉ càng bị mắng nặng hơn.
Tôi luôn cảm thấy không khí trong nhà rất ngột ngạt, đến mức tôi sợ mình sẽ nghẹt thở mà chết.
Rồi có một lần, tôi lại thắng anh họ.
Lúc đó tôi lại trở thành con ngoan của mẹ, là niềm tự hào, là chỗ dựa của mẹ.
Rồi mọi thứ lại lặp lại như cũ.
Nhưng rồi một ngày, mẹ không còn quan tâm tôi có giỏi hơn anh họ không nữa.
Một hôm tôi thi toán được 100 điểm, còn anh họ chỉ được 98.