Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Đôi lúc tôi nghĩ, trong lòng mẹ có một cái giếng độc, đã mục nát từ lâu. Ở ngoài mẹ cố che giấu, nhưng về đến nhà, bà lại trút hết cái độc đó lên đầu tôi – vì với tôi, bà cảm thấy an toàn.

Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi kể từ khi mẹ lấy chồng lần nữa – là ông Lý Sơn Đông.

Lúc đó tôi 16 tuổi. Mẹ quen ông ta qua mai mối.

Chỉ gặp mặt vài lần là hai người quyết định cưới nhau.

Mẹ chẳng hỏi ý kiến tôi, chỉ thông báo: “Chúng ta sắp chuyển nhà, tới một nơi rộng hơn.”

“Mày lo mà tử tế lại, đừng làm tao mất mặt. Mất mặt thì cút ra khỏi nhà tao.”

Tối trước hôm cưới, mẹ đưa cho tôi một chiếc váy trắng.

Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm bà mua đồ cho tôi.

Dù ngoài miệng vẫn khó chịu, nhưng tôi vẫn rất vui khi nhận được chiếc váy đó.

Tôi nghĩ thầm: “Biết đâu, mẹ cưới được người tốt, sống hạnh phúc rồi sẽ đối xử tốt với mình hơn.”

Tôi ôm hy vọng vào cuộc sống sau này, thậm chí còn mong mỏi mẹ và ông Lý Sơn Đông sẽ hạnh phúc.

Ông ta làm kinh doanh, vợ trước mất sớm, con trai thì học đại học ở tỉnh khác, hiếm khi về nhà.

Nhìn ngoài thì tử tế, ăn nói nhẹ nhàng. Mẹ tôi còn nói: “Ông ấy giỏi lắm, có tiền và có quan hệ.”

Thật ra cũng đúng – chỉ cần nhìn vào đám cưới lớn mà họ tổ chức là biết.

Những đồng nghiệp trước đây từng coi thường mẹ vì bà ly hôn, nay nghe tin bà tái hôn lại tranh nhau đến dự, ai cũng nịnh bợ.

Tôi còn nghe mấy người đó nói: “Bà Kỳ giỏi thật, câu được ông chồng ngon lành thế kia.”

Nghe vậy, tôi bắt đầu tin là ông ta có vẻ cũng không tệ.

Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, tôi biết sự thật.

Một lần tôi vào thư phòng tìm lọ mực viết, thì thấy tin nhắn của ông ta trên máy tính.

Ai đó hỏi ông ta: “Sao lại cưới một bà trung niên không đẹp, lại chẳng có gì đặc biệt?”

Ông ta trả lời: “Mấy người không hiểu đâu, con gái bà ta xinh.”

Tôi mới 16 tuổi, nhưng hiểu ngay ông ta có ý gì.

Và câu nói ấy cứ trơ trẽn nằm trên màn hình, như thể không hề sợ bị phát hiện.

Tôi vừa sợ, vừa thấy nhục. Theo phản xạ, tôi chạy ra khỏi thư phòng, tìm mẹ – lúc đó đang soạn bài ở phòng bên.

Tôi xông vào, mẹ ngẩng lên liếc tôi một cái – cái nhìn lạnh tanh, đầy khó chịu, chẳng hề có chút yêu thương hay tin tưởng nào.

Tôi đã quen với ánh mắt đó suốt cả tuổi thơ.

Tôi đứng lặng, không biết mở miệng thế nào. Nhưng vì còn hy vọng mẹ sẽ bênh mình, tôi vẫn cố nói: “Mẹ… Lý Sơn Đông… ông ta có ý xấu với con.”

Mẹ nhìn tôi chằm chằm rất lâu, rồi bỗng nhếch mép cười lạnh: “Mày soi lại cái mặt mày đi. Nghĩ mày là tiên nữ chắc? Ai mà có ý xấu với mày được? Mày tự ảo tưởng à?!”

Tôi đứng sững lại, toàn thân lạnh ngắt.

Tôi không thể tin nổi – mẹ tôi lại có thể nói với tôi những lời đó.

Đây thật sự là mẹ tôi sao?

Mẹ cúi xuống tiếp tục soạn bài: “Không có chuyện gì thì cút ra ngoài. Tao khuyên mày nên để dành cái đầu óc bẩn thỉu đó mà lo học đi.”

Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Con có bằng chứng.”

Tôi tin chắc, lý do mẹ không tin tôi là vì mẹ chưa thấy bằng chứng.

Nếu mẹ nhìn thấy, chắc chắn mẹ sẽ không đối xử với tôi như vậy.

Lúc đó, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất suy nghĩ này để không sụp đổ.

Nhưng khi mẹ đi theo tôi vào thư phòng, thì Lý Sơn Đông đã ngồi sẵn trước máy tính.

Thấy mẹ con tôi bước vào, ông ta giả vờ ngạc nhiên: “Gì vậy? Có chuyện gì sao?”

Tôi tưởng ông ta chột dạ, chỉ vào máy tính: “Ông làm gì, ông tự biết.”

Tôi bảo mẹ lại xem màn hình. Mẹ miễn cưỡng bước đến, liếc qua rồi quay lại cười lạnh: “Mày bị hoang tưởng à? Tự nhìn đi, chú Lý có nói gì không đứng đắn đâu?”

Tôi chạy lại nhìn thì thấy câu nói đó đã bị xóa mất.

Thay vào đó là: “Bọn tôi rất hợp nhau.”

Tôi vừa tức vừa sợ, trừng mắt nhìn Lý Sơn Đông: “Ông ta xóa rồi!”

Chưa kịp nói hết câu, mẹ đã giáng cho tôi một cái tát: “Tao thấy mày mới là đứa đáng bị tát đấy!”

“Mày khó chịu vì tao sống tốt đúng không?!”

“Tao lo cho mày có cuộc sống đàng hoàng, mày không biết ơn thì thôi, còn bịa chuyện bẩn thỉu vu khống chú Lý?! Mày không thấy xấu hổ à?!”

Lý Sơn Đông lập tức đóng vai nạn nhân, vẻ mặt uất ức: “Trời ơi Dương Dương, sao con lại nói chú như vậy?”

Rồi quay sang thề thốt với mẹ tôi: “Vợ à, em phải tin anh. Chuyện đó… anh chưa từng nghĩ tới, nghĩ thôi cũng thấy nhục rồi!”

Mẹ lập tức đổi giọng, dịu dàng với ông ta: “Em biết chứ. Là do con bé này không biết giống ai mà đầu óc dơ bẩn. Không dạy nghiêm thì sau này chẳng biết sẽ gây họa đến mức nào.”

Tối hôm đó, mẹ ép tôi phải quỳ xuống xin lỗi Lý Sơn Đông, bắt tôi tự tát vào mặt mình, bắt tôi nói: “Là do con ganh tị với mẹ, không muốn mẹ hạnh phúc, nên mới bịa chuyện xấu về chú Lý.”

Đó là lần đầu tiên tôi hiểu được sức mạnh của lời nói.

Khi tôi tự vả vào mặt, khi tôi mở miệng nói mình là đứa con gái xấu xa, ganh ghét mẹ, trong lòng tôi dần dần cũng tin như vậy thật.

Tôi bắt đầu nghĩ: có khi nào thật sự Lý Sơn Đông không viết câu đó?

Có khi nào tất cả chỉ do tôi tưởng tượng ra, vì tôi ghét mẹ?

Phải, tôi ghét mẹ.

Lần đầu tiên trong đời, suy nghĩ đó hiện rõ ràng trong đầu tôi.

08

Không lâu sau đó, Lý Sơn Đông bắt đầu “chạy vạy” giúp mẹ xin chuyển công tác.

Vì việc này, ông ta và mẹ thường xuyên phải đi ăn uống, tiếp khách vào buổi tối.

Tôi được yên ổn một chút.

Nhưng cũng có vài lần, mẹ đi tiếp khách một mình, chỉ còn tôi và ông ta ở nhà.

Mỗi lần như vậy, tôi đều rất căng thẳng – không dám tắm, không uống nhiều nước, không đi vệ sinh, chỉ khóa chặt cửa phòng, giả vờ học bài.

Thật ra tôi chẳng học gì được. Tai tôi lúc nào cũng căng lên để nghe động tĩnh bên ngoài.

Tôi rất sợ ông ta nhân lúc mẹ không có nhà mà làm điều gì đó.

Câu nói “con gái bà ta xinh” vẫn luôn ám ảnh tôi như một đám mây đen.

Tuy nhiên, mấy lần đó ông ta vẫn cư xử bình thường.

Khi mẹ không ở nhà, ông ta hầu như không rời khỏi thư phòng.

Nhưng điều đó không khiến tôi yên tâm – linh cảm nói với tôi rằng ông ta chưa từ bỏ ý định.

Tôi còn lên mạng mua bình xịt hơi cay để phòng thân. Nếu ông ta dám ra tay, tôi sẽ dùng ngay.

Tôi thậm chí còn nói với mẹ rằng tôi muốn xin ở ký túc xá.

Nhưng mẹ chỉ cười nhạt, rồi nói: “Tao mới cưới chồng mày đã muốn dọn ra ngoài? Mày tính để thiên hạ nghĩ mẹ mày không nuôi nổi mày sao?”

“Tốt nhất mày đừng gây chuyện nữa.”

Và rồi – chuyện đó thật sự đã xảy ra.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ 17 của tôi.

Sáng sớm trước khi đi học, tôi đứng lưỡng lự thật lâu rồi quyết định mặc chiếc váy trắng mà mẹ từng mua cho tôi khi bà tái hôn.

Vì… hôm đó tôi sẽ đi cùng chuyến xe buýt với một cậu bạn trai.

Tôi biết cậu ấy có một chút thích tôi.

Dù không cùng đường, cậu ấy vẫn cố tình đi cùng chuyến xe mỗi ngày.

Dù bị dị ứng sữa, cậu ấy vẫn mang sữa đến lớp mỗi sáng rồi nói: “Mẹ bắt mang theo thôi, tớ không thích uống. Cậu uống giùm tớ đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương