Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Họ triệu tập Kỳ Tú Chi để thẩm vấn, đồng thời liên hệ con trai ruột của Lý Sơn Đông là Lý Vị.

Khi cảnh sát hỏi vì sao Lý Sơn Đông mất tích mà bà không báo cảnh sát, bà nói ông ta vốn tin Phật, đã để lại thư nói không muốn ly hôn, nhưng sẽ lên núi tu hành, tài sản chia cho con trai một nửa, phần còn lại để bà tự xử lý.

Cảnh sát hỏi, lúc đó công ty của Lý Sơn Đông đang phát triển mạnh, sao lại bỏ hết đi tu?

Kỳ Tú Chi quả quyết: “Anh ấy đã muốn đi tu từ lâu rồi.”

Cảnh sát yêu cầu xem bức thư mà mẹ tôi, Kỳ Tú Chi, nói là Lý Sơn Đông để lại. Bà nói thư đã mất nhưng nội dung thì đúng như lời bà kể.

Cảnh sát không tin, liền chuyển sang hỏi Lý Vị – con trai của Lý Sơn Đông.

Lý Vị thẳng thắn nói rằng ngoài chuyện nhận tiền, anh ta không muốn biết gì về cha mình. Anh kể rằng từ nhỏ cha đã rất bận, anh sống với ông bà nội. Sau khi họ mất vào cấp hai, anh ở nội trú, rồi mẹ cũng mất khi anh vào đại học. Thế nên khi bà Kỳ nói cha anh đi tu và muốn đưa anh một khoản tiền lớn, anh đồng ý ngay không chút nghi ngờ.

Tóm lại, sự biến mất của Lý Sơn Đông không ai quan tâm. Bà Kỳ không báo cảnh sát, Lý Vị cũng không báo.

Cảnh sát lục soát nhà cũ của tôi nhưng không tìm được bất kỳ bằng chứng nào ngoài những gì liên quan đến tôi, và cũng không thể lấy thêm gì từ lời khai của bà Kỳ hay Lý Vị.

Vì vậy, vụ án kết luận là không đủ bằng chứng để buộc tội thêm ai. Tôi – vẫn là người duy nhất bị quy kết là hung thủ giết Lý Sơn Đông.

13

Cùng lúc đó, cảnh sát cũng kiểm tra lại danh tính của 15 nạn nhân khác dựa trên hồ sơ tố cáo mà tôi đã nộp.

Điều khiến họ cảm thấy kỳ lạ là: tuy 15 người này chết theo những cách khác nhau, nhưng không một gia đình nào nghi ngờ về cái chết của người thân mình.

Nói cách khác, không ai trong số họ cho rằng người thân mình là bị giết hại.

Sau khi đi thực địa trở về, viên cảnh sát già thở dài một hơi thật dài rồi nhìn tôi.

“Kỳ Dương Dương, cô nghĩ mình đang thay trời hành đạo sao?”

“Tôi chẳng đang làm đúng như vậy à?” – tôi đáp ngược lại.

“Người đầu tiên, tên là Mã Thần Công, cũng là một con súc vật như Lý Sơn Đông. Hắn nhổ móng tay con gái riêng để mua vui, mùa đông thì nhét đá lạnh vào quần cô bé. Thế không đáng chết sao?”

“Người thứ hai, tên là Tôn Hữu Bân, hắn bạo hành chính con ruột của mình để ép vợ – người đã bị đánh đến mức sợ hãi – không dám ly hôn. Hắn cũng đáng chết chứ?”

“Người thứ ba, Trương Thành Long, là hiệu trưởng trường tiểu học trong mười năm và đã xâm hại hơn một chục trẻ em.” 

“Người thứ tư, tên là Hoàng Tuấn Hoa, ép con dâu lớn goá chồng cưới con trai út bị thiểu năng. Khi cô ấy không đồng ý, hắn còn cưỡng hiếp cô.”

Tôi lần lượt nhớ lại từng kẻ khốn nạn đó, trong lòng vẫn không thể nào nguôi giận.

“Vậy sao cô có thể tự mình giết được từng người một, những người đàn ông to khỏe hơn cô?” – viên cảnh sát già nheo mắt, nhìn tôi dò xét.

Tôi mỉm cười nhẹ: “Chỉ cần họ đáng chết, ông trời sẽ giúp thôi.”

“Người đầu tiên uống rượu giữa đêm, đi trên cầu vượt, dễ bị đẩy xuống lắm.”

“Người thứ hai dị ứng đậu phộng, chỉ cần đảm bảo lúc hắn phát bệnh không có ai bên cạnh và lấy đi thuốc đặc trị là xong.”

“Người thứ ba thích câu cá, tôi cho hắn uống thuốc ngủ rồi đẩy xuống biển. Trên tin tức nói chết đuối.”

“Người thứ tư tham tiền, mê gái, tôi tán gẫu với hắn online hai tháng rồi lừa bán sang Myanmar làm ‘bao máu’.”

Thật ra, tôi đã viết rõ hết mấy việc đó trong bản báo cáo gửi cảnh sát. Nhưng nghe tôi nói trực tiếp vẫn là chuyện khác, các cảnh sát trong phòng thẩm vấn ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi và sốc.

“Tôi không nói dối khi bảo rằng họ đáng chết. Họ chết rồi thì người nhà mới có thể sống yên ổn. Không ai muốn báo cảnh sát cả, cũng giống như mẹ tôi Kỳ Tú Chi – vậy.”

“Anh nhắc tôi mới nhớ, không chỉ Kỳ Tú Chi không báo cảnh sát, mà ngay cả con trai ruột của Lý Sơn Đông – Lý Vị – cũng không báo. Tại sao nhỉ?”

Viên cảnh sát già nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cô và Lý Vị có quen biết từ trước không? Quan hệ hai người thế nào?”

“Từng gặp một lần, chưa từng nói chuyện.” – tôi đáp rất bình tĩnh.

Cảnh sát không tin, họ điều tra hành tung của Lý Vị vào ngày cha anh ta bị giết.

Kết quả là không có dấu vết nào của Lý Vị ở nhà tôi. Nhưng anh ta đúng là đã quay về thành phố vào ngày đó, từ nơi anh ta học đại học. Tuy nhiên, anh ta đến để chơi game suốt đêm tại tiệm net với nhóm bạn đã hẹn trước cả tháng.

Không còn cách nào khác, cảnh sát phải thả anh ta.

Việc “con gái của giáo viên ưu tú quốc gia lại là sát thủ hàng loạt” đã làm chấn động cả mạng xã hội.

Phóng viên tìm gặp Kỳ Tú Chi để phỏng vấn, hỏi bà tại sao thành công trong giáo dục học sinh nhưng lại thất bại thảm hại trong việc dạy con, để con gái trở thành sát nhân.

Kỳ Tú Chi khóc nức nở trước ống kính: “Kỳì Dương Dương là một con quái vật bẩm sinh, từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ khác. Khi mấy đứa khác chạy nhảy ngoài sân, nó chỉ ngồi ở nhà học thơ.”

“Bắt đầu từ lúc đó tôi đã thấy nó rất lập dị. Nó còn luôn muốn thắng thằng anh họ mỗi lần gặp, thua là về nhà tuyệt thực…”

“Sau này khi tôi sinh em trai nó, nó lại bắt đầu ghen ghét em.”

“Tôi nghi ngờ, năm xưa chính nó là kẻ đã giết đứa con trai mới bốn tuổi của tôi…”

Thật không ngờ đến giờ phút này, Kỳ Tú Chi vẫn nghĩ tôi mới là con quái vật.

Buồn cười hơn, việc tôi trở thành sát thủ hàng loạt đã khiến ông bố ruột vốn chưa từng xuất hiện của tôi cũng lên tiếng.

Ông ta kể trên mạng xã hội về cách Kỳ Tú Chi đối xử với tôi năm xưa, còn lặp lại nguyên văn câu “mày sao không chết đi” bà hay nói.

“Kỳ Tú Chi, mỗi lần mở miệng là bảo con gái mình đi chết!”

“Bà ta không xứng làm mẹ! Biến thái không phải là Dương Dương, mà là Kỳ Tú Chi!”

Ông bố thân yêu của tôi chắc đang tưởng rằng mình đang bênh vực công lý cho tôi?

Thậm chí ông còn đến đối chất trực tiếp với Kỳ Tú Chi trước ống kính truyền thông.

Trong đoạn video, hai người đang cãi nhau lại quay sang nói về cái chết của Tiểu Xuân – đứa em trai tôi.

Ba tôi bảo: “Cái chết của Tiểu Xuân không liên quan gì đến Dương Dương, rõ ràng là tại bà không trông con cẩn thận!”

“Lúc đó bà đang ngủ, không biết con chạy ra đường, cái chết của nó là lỗi của bà!”

“Một người mẹ mà không trông nổi con thì nên chết đi cho rồi!”

Kỳ Tú Chi gào lên: “Tôi ngủ là vì đêm trước thằng bé sốt, tôi đưa nó đi bệnh viện đến hơn 3 giờ sáng mới về! Còn ông, ông đang làm cái gì? Đang ngủ ở nhà!”

“Chính ông mới là người hại chết Tiểu Xuân, nó mà có ông bố khác thì đã không chết rồi!”

Ba tôi cũng hét lớn: “Tôi còn phải đi làm! Trông con không phải là trách nhiệm của bà sao? Mấy bà mẹ khác làm được, sao bà thì không?”

Chính câu nói đó đã khiến mẹ tôi hoàn toàn phát điên.

Bà ta rút từ trong túi ra một con dao nhọn, vừa hét vừa lao vào đâm cha tôi liên tục.

Máy quay truyền hình lập tức bị cắt cảnh.

Nhưng toàn quốc đều đã kịp chứng kiến cảnh mẹ tôi đâm cha tôi nhiều nhát.

16

Vài ngày sau, lính trại giam báo tin cho tôi biết tình hình của cha mẹ tôi.

Cha tôi bị đâm tổng cộng hai mươi nhát, mất máu quá nhiều và chết tại chỗ.

Còn mẹ tôi được giám định là mắc bệnh tâm thần và bị đưa vào viện tâm thần.

Nghĩa là, cô giáo ưu tú toàn quốc – bà Kỳ Tú Chi – cuối cùng bị chính quyền xác nhận là… điên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Câu chuyện của gia đình tôi, cuối cùng cũng gần kết thúc.

Cả nhà tôi biến mất khỏi thế gian, có khi lại khiến thế giới yên ổn hơn một chút.

Vì bằng chứng quá rõ ràng, nên tôi nhanh chóng bị kết án.

Giết 16 người, dĩ nhiên là án tử hình.

Trong những ngày chờ thi hành án, có phóng viên đến phỏng vấn tôi, hỏi rằng: giết nhiều người như vậy, có hối hận không?

Tôi bị câu hỏi đó chọc cười.

Nếu có gì để hối hận, thì tôi chỉ hối hận vì không giết thêm vài con súc vật nữa.

Phóng viên nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng khó khăn nói: có một người bạn tên Tiểu Khang nhờ tôi chuyển lời cho cô.

Tùy chỉnh
Danh sách chương