Vào ngày ta được hoàng gia nhận về, cũng chính là ngày ta bắt cóc Tạ Kinh Tước, ép chàng trở thành diện thủ của ta.
Một chiếc kiệu nhỏ, rước chàng vào phủ công chúa.
Đi theo cùng còn có linh vị của thê tử đã khuất.
Chàng đầu quấn khăn trắng, ôm lấy bài vị, quỳ gối trước mặt ta, vẻ mặt tang thương như vừa xé lòng ra.
“Điện hạ,” chàng nói, “ta đã có thê tử mà ta yêu sâu đậm. Dù nàng mất đã ba năm, nhưng ta vẫn một lòng không đổi. Nếu người nhất quyết cưỡng ép, ta chỉ có thể lấy cái chết để tỏ rõ lòng trung.”
Ta đưa tay giật lấy linh vị, đầu ngón tay vừa chạm đến, lớp kim phấn viết hai chữ “ái thê” còn chưa kịp khô.
“Tạ Bạch Điểu, ngẩng đầu lên nhìn ta—ta có phải là người thê tử đã chết ba năm trước của chàng hay không?”
Ta cúi thấp người, đưa tay nâng cằm chàng, buộc chàng đối diện với ánh mắt ta.
Chàng khiếp sợ lẫn vui mừng.
Còn ta, chỉ thản nhiên chìa tay ra:
“Trả tiền.”