Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta giật mình, đành ngồi xuống bên giường: “Chàng chưa ngủ ư?”
Người nằm sấp trên giường, nở nụ cười uể oải:
“Đau quá không ngủ được, A Tang ở đây trò chuyện với ta một lúc nhé.”
Ta lặng thing, mở lời hỏi: “Thẩm Kỳ Bạch, làm vậy có đáng không?”
Người nhìn ta chằm chặp:
“A Tang, nàng đừng nghi ngờ tấm chân tình của ta.
Ta biết mình đang làm gì, cũng không muốn nàng vướng bận.
Vì ta làm những điều này, rốt cuộc là vì chính bản thân ta.
Danh lợi ta đều nắm trong tay rồi.
Ta hiểu mình, nếu để vuột mất nàng, cả đời ta sẽ hối hận.
Mà ta xưa nay không muốn day dứt điều chi, nên nàng hãy yên tâm chờ ta đến rước.”
13
Từ lần đầu trông thấy Thẩm Kỳ Bạch, ta đã biết người để ý ta.
Dù che giấu khéo léo, nhưng lúc người lướt qua ta, nhịp tim dồn dập kia đã bán đứng người.
Ngay khi đó ta hiểu, vị gia chủ Thẩm gia này là kẻ ta có thể trêu vào.
Ở lễ hội Thượng Nguyên hôm ấy, ta biết người sẽ đi làm nhiệm vụ, nên cố tình tách khỏi nha hoàn, tay xách xâu kẹo hồ lô, len lỏi ngược dòng người, cốt để lọt vào tầm mắt người.
Vì ta muốn nghiệm xem người có thật để tâm đến ta hay không.
Quả nhiên hôm sau, Thẩm Kỳ Bạch đem kẹo hồ lô tới, với ta mà nói đó là dấu hiệu rõ rệt nhất.
Ta biết đã đến lúc ra tay bước kế tiếp.
Thế nên ta bày kế “dục cầm cố túng”, lạnh nhạt với người ba tháng, rồi chọn đúng ngày sinh thần của người để chủ động quyến rũ.
Không nằm ngoài dự liệu, con cá lớn đã mắc câu.
Ta cần Thẩm Kỳ Bạch.
Di mẫu ta vốn là thiếp của Tam lão gia Thẩm phủ, bà không con nối dõi, lại được sủng ái bao lâu nay, kẻ ghét bà trong phủ không ít.
Tam lão gia có thể thiên vị bà tới khi nào, ta không dám chắc.
Ta chỉ biết, nếu ta thành hôn với Thẩm Kỳ Bạch, trở thành chính thê của gia chủ, di mẫu sẽ không phải chịu kết cục cô tịch thảm thương lúc cuối đời.
Ta đã mất đi mẫu thân, không muốn đánh mất cả di mẫu.
Đã từng có lúc Thẩm Kỳ Bạch hỏi ta có yêu người chăng.
Khi ấy, ta thoáng sững sờ.
Yêu ư?
Có lẽ là yêu chăng.
Nhưng tình yêu mơ hồ lắm.
Ta càng yêu quyền thế địa vị của người hơn chính bản thân người.
Người hẳn cũng chỉ si mê gương mặt xinh đẹp này của ta.
Mà dung nhan rồi một ngày cũng tàn lụi.
Chỉ cần ta giữ vững tâm ý ban đầu, sẽ không như mẫu thân và di mẫu, khổ sở cả đời vì một nam nhân.
…
Chuyện này cuối cùng cũng tới tai Thánh Thượng, nghe nói ngài trách mắng Thẩm Kỳ Bạch.
Người hạ triều không nói năng gì, còn mua điểm tâm cho ta.
Di mẫu trái lại bắt đầu xót thương Thẩm Kỳ Bạch.
Bà đã gặp nhiều người, nói rằng nhìn qua cũng biết chàng là bậc phu quân tốt.
Còn bảo mắt nhìn của ta sắc bén, chọn tướng công giỏi hơn bà.
Ta chỉ cười nhạt.
Phải, Thẩm Kỳ Bạch đối với ta, là lựa chọn tốt nhất trong khả năng ta có thể với tới.
Đêm khuya khó ngủ, ta tự hỏi mình, Mạnh Tang ơi, Thẩm Kỳ Bạch vì ngươi trả giá nhiều như thế, ngươi có thấy áy náy chăng.
Nghĩ hồi lâu, ta vẫn không dối được bản thân.
Có, ta áy náy với Thẩm Kỳ Bạch.
Nhưng không sao, ta sẽ gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng.
Chỉ cần chàng không phụ ta, ta sẽ dốc sức gìn giữ hậu phương, trở thành người xứng đáng với chàng.
Thời gian trôi vùn vụt, chuyện của Thẩm Kỳ Bạch ở kinh thành làm xôn xao chốc lát rồi cũng bị sự kiện khác thay thế.
Nhưng Thẩm phu nhân bên kia vẫn chẳng thể nuốt trôi.
Bà chọn lựa nhiều tiểu thư thế gia cho người, thế nhưng ai cũng lắc đầu lánh xa.
Nhà nào tử tế lại đẩy con gái mình vào chỗ thị phi.
Thẩm phu nhân giận đến ngày nào cũng túm con mắng một trận.
Người im lặng thừa nhận sai trái, cười tủm tỉm chịu mắng xong liền chạy sang chỗ ta tìm an ủi.
“Hiện ta tai tiếng đầy mình, mong nương tử đừng chê.”
Ta không nhịn được, bật cười, chửi khẽ: “Đồ ngốc.”
Thẩm Kỳ Bạch, chàng thật là một kẻ ngốc.
Chàng như vậy… khiến người ta vô cùng áy náy.
14
Qua mấy ngày, Khương Chi Nguyệt mời ta đến nhà dự tiệc.
Trước đó ta đã từ chối vài lần, nhưng nàng cứ gửi thiệp sang, ta nghĩ mãi chối hoài cũng không hay, bèn nhận lời.
Vừa đến cổng, Khương Chi Nguyệt đã niềm nở chạy tới kéo tay ta.
“Tang Tang, mời muội đến thực không dễ gì.
Nào ngờ hôm nay muội tới vừa khéo, kẻ kia… cũng đến.”
Nàng nháy mắt ra hiệu, ta nhìn sang, liền thấy Thẩm Kỳ Bạch.
Người đứng dưới bậc thềm, dáng vẻ cao ngất nghiêm trang, trên mình toát ra khí chất lạnh lùng chính trực, khiến cả vườn hoa rực rỡ cũng phải lu mờ.
Cảm nhận được có ánh nhìn dõi theo, Thẩm Kỳ Bạch ngẩng đầu, thấy ta liền mỉm cười, nét cười dần lan rộng.
Khương Chi Nguyệt không hài lòng, bĩu môi:
“Hai người thật đáng ghét, ngọt ngào đến chẳng màng sống chết kẻ khác.”
Nhớ đến lời Thẩm Kỳ Bạch nói, ta áy náy cất giọng:
“Thật xin lỗi, ta không ngờ sự tình sẽ thành ra vậy.”
Khi biết Thẩm Kỳ Bạch có hôn ước, dù lòng không nỡ, ta vẫn quyết định từ bỏ người.
Nhưng không ngờ người dứt khoát hủy bỏ cuộc hôn nhân, còn tự chặt đường lui của mình.
Khương Chi Nguyệt phẩy tay, ngượng ngùng bảo:
“Không sao đâu, chàng ấy đã viết thư cho ta. Năm nay chàng cố gắng thi đỗ xong, sẽ lập tức sang cầu hôn, còn nói dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định đến rước ta.”
Ta mỉm cười, biết “chàng ấy” mà nàng nói là ai.
“Chắc chắn sẽ thế. Mạnh Tang xin chúc hai người hữu tình nên quyến thuộc.”
Tiệc tàn quá nửa, ta lấy cớ chóng mặt đi dạo cho thoáng trong hoa viên.
Vừa bước vào đã bị Thẩm Kỳ Bạch ôm lấy.
Ta ngượng ngùng, cố đẩy đẩy người.
Người đặt lên ta một nụ hôn khẽ, rồi nói thẳng:
“A Tang, ta nhớ nàng quá.”
Mặt ta nóng bừng, hiếm khi thấy ngại ngùng:
“Chẳng phải chúng ta vừa gặp đêm qua sao?”
Người chẳng hề ngượng, bình thản đáp:
“Có lẽ đây chính là ‘một ngày chẳng gặp, dài tựa ba thu’.”
Ta: “…”
Chúng ta trò chuyện bên bờ hồ, lát sau có việc bận, người đành luyến tiếc rời đi.
Người vừa đi, ta ngắm hồ thêm một lúc, cũng định quay về.
Chẳng ngờ vừa đứng dậy liền bị kẻ nào đó đẩy mạnh từ sau lưng, tựa như mang theo hận ý nồng nặc, ra tay rất ác.
Chìm xuống nước chỉ trong chớp mắt, ta chưa kịp nhìn rõ ai, chỉ kêu yếu ớt vài tiếng, rồi vô phương khống chế, dần dần chìm xuống.
Trước lúc mất đi ý thức, ta lờ mờ thấy Thẩm Kỳ Bạch bơi về phía mình.
Lần sau mở mắt, đã là ở phòng riêng.
Di mẫu mắt hoe đỏ nhìn ta, thấy ta tỉnh dậy, bà nghẹn ngào:
“Con bé xấu xa này, ra khỏi nhà một chuyến cũng gặp chuyện, bảo ta sao dám yên tâm về con. Nếu con thật xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với mẫu thân đã khuất của con.”
Ta nắm tay di mẫu, cọ nhẹ:
“Là con sai rồi, sau này con sẽ cẩn thận, không để xảy ra chuyện như thế nữa.
“Người đừng khóc, con xót lắm.”
Di mẫu lau nước mắt:
“May mà Kỳ Bạch cứu con, nói gì thì nói, nó quả thật là đứa trẻ tốt. Nó bảo sẽ cho ta một lời giải thích, rồi tức tốc đi xử lý chuyện này.”