Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Nói đoạn, bà vỗ vỗ tay ta:

“Tang Tang, nếu con thật lòng gả cho Kỳ Bạch, ta cũng yên tâm, mẫu thân con dưới cửu tuyền hẳn có thể an lòng.”

Ta: “?”

Có chuyện gì vừa xảy ra sao?

Sao mới qua một đêm, trong mắt di mẫu, Thẩm Kỳ Bạch đã thành chàng rể hoàn hảo như thế?

Ngay giây sau, di mẫu vui vẻ nói:

“Vì Kỳ Bạch đã cứu con. Hắn biết chuyện này tổn hại danh tiết nữ nhi, nên tối qua đặc biệt chạy đến chỗ phu nhân, xin được lấy con làm chính thất.”

“Phu nhân bên ấy đã đồng ý rồi.”

Ta: “!”

Mới ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy, cục diện đảo lộn.

Rốt cuộc ta đã bỏ lỡ điều gì?

Đêm đó, Thẩm Kỳ Bạch lẳng lặng lẻn vào phòng ta, chạm tay trán ta, thở phào:

“Hạ sốt rồi.”

Ta chọc chọc người:

“Rốt cuộc chuyện gì thế?”

Người bèn kiên nhẫn giải thích.

Hôm ấy, cuộc gặp gỡ của ta và người trong hoa viên vô tình bị một cô nương bắt gặp, nàng ấy hâm mộ Thẩm Kỳ Bạch đã lâu.

Nàng nhất thời quẫn trí, trút cơn tức lên ta.

Người nhẹ nhàng nắm tay ta:

“Cô nương đó nàng cũng gặp rồi, chính là người hôm trước thổ lộ với ta ở giả sơn.

“Chuyện bên ấy ta đã giải quyết. Phụ thân nàng ta sẽ nghiêm khắc quản thúc, không để nàng ra ngoài gây chuyện bừa bãi.”

Ta lặng im một lúc, mới thở dài:

“Sớm biết ở bên chàng nguy hiểm thế này, ngay từ đầu ta đã tránh chàng thật xa.”

Thẩm Kỳ Bạch nghiêng người nằm cạnh, khẽ nhếch môi:

“Muộn rồi, A Tang, nàng đã trêu chọc ta, đừng mong thoát được. Vả lại, chuyện này cũng cho ta một cơ hội. Ban đầu ta tính đủ cách để mẫu thân dần dần chấp nhận nàng. Chuyện lần này vừa khéo thành lý do quang minh chính đại, chỉ tội nàng phải chịu ấm ức.”

Ta chớp mắt, hỏi:

“Chàng làm cách nào để phu nhân đồng ý cuộc hôn sự này?”

Người nhoẻn cười, trong đáy mắt đầy ý cười:

“Thật ra ta cũng chẳng nói nhiều. Giữa việc để ta sống cô độc cả đời và việc để ta cưới nàng, mẫu thân ta tất nhiên chọn cách thứ hai.”

Nói rồi, người dang tay ôm chặt ta, thở dài một tiếng:

“Tốt quá, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ không cần lén lút gặp nhau, mỗi ngày như kẻ trộm thế này.”

Ta bực mình lườm người:

“Thiên hạ đều ca tụng Thẩm công tử có khí chất quân tử cao nhã tựa ngọc, đâu ngờ sau lưng lại như vậy.”

Người nâng tay ta, hôn nhẹ, ôn tồn bảo:

“A Tang, danh tiếng là làm cho thiên hạ nhìn. Còn trước mặt nàng, ta không cần phải giả vờ.”

Ta bật cười, vòng tay ôm lấy người.

Thẩm Kỳ Bạch nhẹ nhàng áp sát, hơi thở nóng rực quấn quít cùng ta.

Cũng giống như ta chưa từng giấu diếm bản chất thật với người.

Người cũng không phải che đậy trước ta.

Bởi chúng ta đều hiểu rõ con người thật của nhau.

15

Thẩm phu nhân và di mẫu nhanh chóng chọn ngày thành thân, cả phủ rộn ràng chuẩn bị.

Thẩm phu nhân sợ Thẩm Kỳ Bạch đổi ý, nên chọn ngày cưới rất gần.

Thẩm Kỳ Bạch lại sợ ta “cao bay xa chạy”, đành giả vờ gật đầu đồng ý.

Ta chỉ cười: “Giả thì cứ giả, ai giả được giỏi hơn ai đâu.”

Nói chung, hết thảy đều diễn ra suôn sẻ đúng như dự liệu của người.

Thẩm phu nhân thường gọi ta tới uống trà, nhiều lần dỗ dành “đừng lo”, sau thành hôn bà sẽ làm chỗ dựa, không để Thẩm Kỳ Bạch làm bừa.

Sợ ta tủi thân khi gả về, bà còn hào phóng tặng luôn đôi vòng ngọc phỉ thúy gia truyền vô giá.

Trong lòng ta chợt dâng cảm giác áy náy, tội nghiệp vị mẫu thân này đâu biết tất cả đều là “tác phẩm” của đứa con trai cưng.

Thẩm phu nhân chỉ sợ ta không nhận, nên đã nói đủ điều, rồi tự tay đeo vòng cho ta mới yên tâm.

Ngày ta khoác hồng bào, cùng Thẩm Kỳ Bạch bái đường xong, hai mẹ con nhà họ Thẩm như trút gánh nặng.

Đêm đó, người có hơi men, tay nâng que cào rượu vén khăn voan trên đầu ta.

Ta ngẩng lên, bắt gặp thần thái ngà ngà say, người cười với ta, nét mặt trông có vẻ ngây ngốc.

Lũ nha hoàn bà tử thức thời rón rén lui ra.

“A Tang.”

“Ừm.”

“A Tang.”

“Gì nữa?” Ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

Người rụt rè đến ôm lấy ta.

“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Nương tử ơi, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi.”

Khóe môi người nở nụ cười đắm say, trong mắt chứa đựng vô vàn yêu chiều.

Mặt ta nóng bừng, khe khẽ “Ừm.”

Phiên ngoại (Góc nhìn nam chính)

Thực ra, Thẩm phủ không phải nơi đầu tiên ta gặp Mạnh Tang.

Trước đó, ta đã thấy nàng một lần rồi.

Khi ấy, ta vâng chỉ Thánh Thượng, giả dạng đi điều tra án.

Vừa giải quyết xong sự vụ, trên đường trở về, ta gặp một cô nương kỳ lạ.

Ta mắt nhìn khá tinh, vừa trông đã thấy dáng người nàng uyển chuyển, cho dù trời nóng bức mà nàng vẫn mặc chồng mấy lớp áo cũ nát, mồ hôi chảy ròng nhưng không dám cởi bớt.

Khuôn mặt nhỏ lem nhem, đen kịt như mực, còn xấu hơn cả lão phu cày ruộng, y hệt dân chạy nạn.

Ta cảm thấy thú vị, liền bám theo nàng một đoạn.

Chẳng may không chỉ mình ta nhìn ra lối ngụy trang vụng về ấy.

Đi chưa xa đã có hai gã đàn ông bám đuôi.

Nàng cũng chẳng vừa, rút dao găm ra, chớp đúng thời cơ xuống tay vừa nhanh vừa hiểm.

Máu tươi văng lên người nàng, một gã ngã xuống, gã kia hoảng hốt chạy trốn.

Từ đầu đến cuối, ta không kịp động thủ.

Ta thấy nàng cầm dao găm lau bừa lên áo, rồi thản nhiên cắn hai miếng bánh, lại lên đường ngay.

Cả quá trình tỉnh táo lạ thường.

Ta lấy làm tò mò bội phần.

Chần chừ giây lát, ta tiếp tục theo sau.

Tối đến, ta thấy nàng rẽ vào một ngôi miếu hoang, ta cũng núp ở chỗ không xa.

Trong miếu đã có đống lửa, đủ hạng người bốn phương tụ họp trò chuyện.

“Nghe nói nhà họ Mạnh ở cuối phố Tây Giang Nam đêm qua vô ý làm đổ đèn, chủ nhân cùng tiểu thiếp đang say giấc, thành ra chết cháy trong biển lửa…”

Ta cứ nhìn chằm chằm Mạnh Tang, nàng co ro ở xó, hai vai run bần bật.

Khi ấy ta chẳng biết thân phận nàng, chỉ thấy cô nương này khóc lóc thảm thiết, cứ như tự mang quan tài người khác về nhà mình khóc hộ.

Chợt ta nhận ra chắc nàng có liên quan đến Mạnh gia kia.

Mạnh Tang khóc dữ dội, dáng vẻ thật thê thảm.

Nước mắt nước mũi giàn giụa trên gương mặt bị bôi đen, trông vô cùng nhếch nhác.

Dù vậy, nàng vẫn nghiến răng, cố không phát ra tiếng.

Ở kinh thành ta chưa từng thấy cô nương nào khóc như thế.

Xem ra nàng đã khóc đến quá quen, như thể đã trải qua vô số lần.

Ấy vậy mà không hiểu sao, tim ta bỗng quặn thắt.

Có lẽ do nàng khóc ầm khiến ta khó chịu, ta thầm nghĩ vậy.

Thế nên ta lại gần, cất giọng hỏi:

“Cô nương, nàng có đồ ăn không?

“Ta mấy ngày chưa cơm nước gì, sắp chết đói rồi.”

Mạnh Tang đang khóc dở, bị ta cắt ngang, nước mũi lơ lửng, mặt lộ vẻ bối rối hiếm thấy.

Còn chưa kịp nói gì, nàng bỗng nấc cụt một cái.

Âm thanh vang khá lớn, làm cả miếu thoắt chốc im bặt.

Mạnh Tang run run lấy trong bọc ra hai cái bánh, mặt đỏ bừng như nhỏ máu.

Ta buồn cười, cầm bánh gặm suốt đêm.

Còn thừa một cái, nghĩ mãi, ta lại lẳng lặng giấu vào ngực áo.

Cứ thế, ta lặng lẽ dõi theo nàng cho tới lúc biết cả hai đi chung một hướng mới an lòng.

Ta còn phải gấp rút về kinh báo cáo kết quả, nên chỉ tiễn nàng đến cổng thành.

Khi ấy ta nghĩ, kinh thành bé thế này, mọi thứ đều dưới quyền ta, kiểu gì rồi cũng gặp lại nàng.

Không ngờ trời ban kinh hỉ sớm đến vậy.

Hôm đó xong việc về, vừa vào cửa đã trông thấy nàng.

Nàng khoác váy lụa xanh, chỉ đứng đó thôi cũng xinh đẹp động lòng người.

Tim ta trong khoảnh khắc bỗng ngừng đập.

Lúc đó ta chợt nhớ lời bằng hữu dạy:

“Nam nhi phải tỏ ra lạnh nhạt, các cô nương bây giờ ưa lối ấy.”

Ta liền giữ nguyên dáng vẻ, mặt không đổi sắc đi ngang qua nàng.

Ừm, chắc chưa bị lộ.

Ta bắt đầu sắp đặt những dịp “tình cờ” gặp nàng, song hết lần này tới lần khác chẳng trông thấy.

Chẳng mấy chốc, ta nhận ra nàng đang cố tránh ta.

Bởi đến vật phẩm ta tặng, nàng cũng hiếm khi dùng.

Lòng ta bực dọc, sinh thần hôm ấy bèn rủ bè bạn uống rượu giải sầu.

“Kỳ Bạch, không phải ta nói chứ, ngươi cứ nghiêm nghị thế, có khi cô nương nhà người ta ngại đấy.”

Phải không?

“Ừ, nhiều cô nương không giỏi mấy trò vòng vo, thích cách trực diện hơn.”

“Ta lừa ngươi làm gì? Nói thật nhé, huynh đệ ta chinh chiến trăm bận, riêng ở Ỷ Hồng Lâu có 108 đào hoa, nghe lời ta không sai đâu.”

“…”

Khuya trở về, ta thấy Mạnh Tang chờ sẵn.

Nàng mặc bộ váy đỏ, đeo đôi khuyên san hô ta tặng, nở nụ cười xinh đẹp lay động lòng người.

Ta nghĩ, đời này ta chẳng còn yêu được ai khác ngoài nàng.

Cũng lúc đó ta giật mình, hóa ra nàng vẫn dùng chiêu “dục cầm cố túng”.

Một luồng lửa chợt bùng lên trong tim ta.

Quả thật không giả bộ nổi nữa.

Ta nhào lên ôm chầm lấy nàng, hôn thật mạnh.

Đúng ý ta, nàng nhiệt tình đáp lại.

Những chuyện sau đó cứ thế rõ ràng.

Dù chặng giữa đôi chút gian nan, nhưng chung quy kết quả khiến ta hài lòng.

Tất nhiên, giờ nàng vẫn chưa biết mọi việc này.

Ta chưa từng kể với nàng.

Thôi, nàng cũng chẳng cần biết.

Giờ nàng đang mang thai, đại phu dặn không nên khơi chuyện buồn.

Chờ hài tử sinh ra, ta sẽ kể cho chúng nghe chuyện cha mẹ tụi nó gặp nhau thế nào.

Dù sao cũng còn cả đời, nói lúc nào chẳng được.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương