Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chúng tôi nâng ly chúc mừng.

Chúc cho ánh trăng như nước ngoài cửa sổ, chúc cho việc cuối cùng cũng thoát khỏi vũng lầy, chúc cho những ngày mai dần sáng rõ phía trước.

Đêm đó tôi ngủ một giấc thật yên bình.

Chỉ trừ vài lần bị chuông điện thoại réo vang làm giật mình tỉnh giấc.

Con dâu lấy điện thoại mình ra, chặn số hai cha con họ.

Rồi lại cầm điện thoại tôi, kiên nhẫn dạy tôi cách chặn và xóa liên lạc của người khác.

Dạy xong, điện thoại của chúng tôi cuối cùng cũng thật sự yên tĩnh.

8

Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, tranh thủ đến viện dưỡng lão.

Người già thường ngủ ít.

Tôi vừa đến chưa đến năm giờ sáng, đã thấy trong sân có những dáng người còng lưng đang chậm rãi đi bộ.

Người già rồi thường thích không khí náo nhiệt, cả nhóm kéo theo tôi vào bếp, nhất quyết đòi giúp nấu cháo, nhồi bột, hấp bánh bao.

Tôi cũng thấy ngại thật, nhưng họ quá nhiệt tình, không đành lòng từ chối.

Trong bếp tiếng cười nói rôm rả, mãi đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, xửng bánh được đặt lên bếp, chỉ còn chờ chín là xong.

Lúc này tôi mới có thời gian thở một hơi, hướng mắt ra ngoài cửa, xem các cụ đã dậy hết chưa.

Vừa nhìn ra, tôi bỗng thấy một bà lão tóc bạc trắng, chống gậy đứng ngoài cửa, thập thò nhìn vào.

Ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh nhìn của tôi, bà ta lập tức hoảng hốt, vội vàng tránh đi.

Lúc quay người định rời đi, còn loạng choạng suýt ngã.

Ban đầu tôi còn chưa nhận ra.

Nhưng nhìn phản ứng như chuột gặp mèo đó, tôi gần như chắc chắn – bà ta chính là Trần Thanh Thanh.

Mối tình đầu mà chồng tôi đã ghi nhớ suốt mấy chục năm không quên.

Nhìn dáng vẻ kia, có vẻ bà ta chẳng hề mắc chứng mất trí gì cả – không hề quên tôi, vẫn còn nhận ra rõ ràng.

Những năm 70, Trần Thanh Thanh và Triệu Ôn Thư từng là cặp đôi trời sinh trong làng.

Cả hai đều xuất thân trong gia đình nho học, bố mẹ đều là thầy giáo.

Ngay cả cái tên cũng mang đầy hơi hướng sách vở, rất văn nhã.

Chỉ tiếc, đúng lúc gặp phải thập niên hỗn loạn.

Cha của Trần Thanh Thanh bị cáo buộc phát ngôn sai lệch, bị đưa vào tù.

Bà ta cũng bị liên lụy, bị đuổi khỏi trường, còn bị cảnh sát điều tra.

Lúc ấy Triệu Ôn Thư là người yêu của bà ta, bị liên lụy là điều sớm muộn.

Nhà họ Triệu vội vã chạy đến tìm bố tôi – một người nghèo rớt mồng tơi, ngỏ lời muốn kết thông gia.

Tôi không muốn.

Triệu Ôn Thư là công tử nổi tiếng phong nhã, học giỏi, lại đẹp trai, nhưng rõ ràng anh ta không hề ưa tôi.

Bố tôi cho rằng tôi làm ông mất mặt, liền cầm roi mây to bằng cổ tay quất thẳng xuống người tôi.

Tôi nghiến răng nói:

“Có đánh chết tôi, tôi cũng không lấy anh ta!”

Nhưng tối hôm đó, Triệu Ôn Thư vội vàng tìm đến tôi, nói:

“Em yên tâm, nếu anh lấy em rồi, tự nhiên sẽ đối xử tốt với em, sẽ không còn vương vấn chuyện cũ nữa.”

9

Tôi đã tin.

Cũng hiểu rõ bản thân có phản kháng cũng vô ích, nên cuối cùng vẫn lấy anh ta.

Rồi suốt năm mươi năm sau khi kết hôn, tôi chứng kiến vô số lần anh ta lén lút vì chuyện của Trần Thanh Thanh mà chạy ngược chạy xuôi.

Tiền anh ta kiếm được, cũng tìm mọi cách gửi sang đó.

Năm xưa vì bảo toàn bản thân, anh ta vứt bỏ Trần Thanh Thanh, chọn cưới tôi.

Đến khi sóng gió qua đi, lại bắt đầu hối hận, nhưng lại không dám ly hôn với tôi.

Thời ấy, chuyện ly hôn bị coi là điều mất mặt.

Ban đầu anh ta còn giấu diếm, về sau thì khỏi cần giấu nữa.

Còn ngang nhiên nói với tôi:

“Thanh Thanh chờ anh bao năm không lấy chồng, không con cái, đều là vì anh.”

Nghe như thể… đó là lỗi của tôi vậy.

Bao chuyện xưa cũ, đến giờ vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt.

Tôi nhìn bóng lưng Trần Thanh Thanh đang rời đi, thấy bà ta đưa tay lên, chắc là lau nước mắt.

Tôi không nhịn được bật cười khẽ, cảm thấy thật châm biếm.

Những cụ bà bên cạnh không hiểu chuyện cũ giữa tôi và Trần Thanh Thanh.

Họ nhìn theo ánh mắt tôi, vui vẻ giới thiệu:

“Chị Thanh thật có phúc đấy.

Lúc trẻ nghe đâu vì lý do sức khỏe nên không sinh được con với chồng.

Giờ thì bệnh đầy người, chẳng có con cháu chăm nom, vậy mà ông nhà vẫn luôn không rời không bỏ.”

“Dốc hết tiền dành dụm để chữa bệnh cho chị ấy, còn nói sẽ đón chị về nhà sống, nhưng chị lại không nỡ rời tụi tôi – mấy chị em già này đây.”

Lời còn chưa dứt, thì “ông nhà” mà họ nhắc tới – đã từ xa bước vào qua cổng viện dưỡng lão.

Đi cạnh ông ta, không ai khác chính là Triệu Thành.

Triệu Ôn Thư là một giáo viên đã nghỉ hưu, trên người vẫn mang khí chất của người từng đọc sách dạy người.

Ông ta cao lớn, khoác một chiếc áo măng tô xám đơn giản, vậy mà vẫn khiến không ít ánh mắt của các bà lão xung quanh bị thu hút.

Tôi thuở trẻ, cũng từng bị chính dáng vẻ như thế ấy cuốn hút.

Còn giờ, nhìn vào… tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Lẽ ra tôi có thể có một cuộc đời với vô vàn khả năng.

Thế mà lại bị ông ta kéo lê suốt mấy chục năm một cách hời hợt và lãng phí.

Không đáng – thật sự quá không đáng.

Có lẽ là vì trông thấy Trần Thanh Thanh lau nước mắt, bước chân của Triệu Ôn Thư rõ ràng nhanh hơn, lông mày cũng nhíu lại.

Năm mươi năm sống chung, ông ta cũng từng vì tôi mà cau mày không ít lần.

Nhưng chưa bao giờ là vì lo lắng hay quan tâm.

Chỉ có ghét bỏ, khó chịu.

Tuyệt đối không có để ý.

Tôi nhìn ông ta bước nhanh về phía trước.

Triệu Thành còn chạy lên trước, đỡ lấy cánh tay Trần Thanh Thanh, đưa khăn giấy cho bà ta.

Miệng đầy quan tâm hỏi han:

“Cô Trần, nếu có gì ấm ức hay khó khăn, cô cứ nói với cháu.”

10

Đứa con trai mà tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, nuôi dạy bao năm trời.

Đã quen hét vào mặt tôi và con dâu từng câu một, vậy mà lại có thể ân cần như vậy với một người khác.

Tôi nhìn họ.

Càng nhìn… lại càng thấy giống một gia đình ba người ấm áp và hòa thuận.

Trần Thanh Thanh tay run rẩy, dùng khăn giấy lau nước mắt, nghẹn ngào nức nở.

Có lẽ vì ngại ánh mắt của người xung quanh, Triệu Ôn Thư đứng lùi lại một bước, nhưng trong ánh mắt ông vẫn không giấu được vẻ xót xa.

Cho đến khi, bầu không khí bỗng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Một lúc sau, mới có một bà cụ thì thầm:

“Sao mà hôi thế.”

Quần màu sáng của Trần Thanh Thanh dần dần hiện ra một mảng ố vàng.

Có lẽ là do khóc quá vội vàng, khiến bà nhất thời không kiểm soát được – bị tiểu tiện không tự chủ.

Triệu Thành vẫn đang đỡ cánh tay bà, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Anh ta luôn tự nhận là một “nghệ sĩ lớn”, ghét nhất là chạm vào bất cứ thứ gì không sạch sẽ, vì sợ sẽ làm ô uế “linh khí nghệ thuật” của mình.

Chắc chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, nên cả nét mặt cũng co rúm lại trong nháy mắt.

Đến tay mình đang đỡ ai cũng quên rút lại, chỉ biết nghiêng đầu, cuống quýt hét lên với Triệu Ôn Thư:

“Bố… bố qua đây mau!”

Nhưng mà Triệu Ôn Thư cả đời này, chẳng phải cũng là người sĩ diện nhất sao?

Hai cha con liếc nhau, đều cứng đờ tại chỗ, tay chân luống cuống chẳng biết làm gì.

Triệu Ôn Thư khó xử đảo mắt nhìn quanh, như thể đang cố tự lừa mình rằng – có khi chẳng ai để ý thấy.

Cho đến khi ông ta bất ngờ nhìn thấy tôi.

Ánh mắt ông lập tức sững lại.

Trong đôi mắt đó, hiện lên một thứ cảm xúc phức tạp, hình như còn có cả một tia hoảng hốt.

Có thể là vì tình huống lúc này quá mức lúng túng, quá mức mất mặt…

Khiến Triệu Ôn Thư – như bao năm qua – lại theo bản năng mà xem tôi là cọng rơm cứu mạng quen thuộc.

Giữa ánh mắt chăm chú của bao người, ông ta cứng đờ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng:

“A… A Vân, lại đây giúp chút đi.”

Triệu Thành cũng nghe thấy lời ông ta, quay sang nhìn tôi, lập tức như trút được gánh nặng.

Anh ta cũng vội vàng kêu lên:

“Mẹ! Mau lại đây đi!”

11

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thật sự đã nghĩ… chắc mình nghe nhầm rồi.

Nghĩ lại, tôi mới sực nhớ, từ trước đến giờ, bọn họ chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?

Áo bẩn thì gọi tôi.

Cổ tay áo sứt chỉ thì gọi tôi.

Đói bụng thì gọi tôi.

Trời mưa quên mang dù, mái dột, đèn hỏng… luôn là một tiếng “Lâm Vân” đầy thói quen, hoặc nếu tốt tính hơn chút thì là một tiếng “A Vân” như thể đang ban ân huệ.

Còn Triệu Thành, thì hoặc mở miệng là “mẹ”, hoặc gọi con dâu, không thì đơn giản là “này!”

Từ trước đến nay, họ luôn là như vậy.

Chưa từng thay đổi.

Tôi bỗng thấy hai bên thái dương đập thình thịch.

Tôi đột nhiên nghĩ:

Tại sao?

Tại sao tôi lại có thể nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm như vậy?

Tùy chỉnh
Danh sách chương