Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

20

Trong không khí, sự im lặng kéo dài như nuốt lấy cả căn phòng.

Tôi thấy gai hết cả người, đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt hai đứa trẻ.

Nghĩ đến chuyện tôi và Vãn Linh đã từng tuổi này rồi, mà vẫn khiến bọn nhỏ phải bận lòng…

Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị nói gì đó, thì Đại Bảo bỗng tiến lên một bước, dang tay ôm chặt lấy Vãn Linh:

“Mẹ à… ai bảo là tụi con muốn khuyên chứ?”

Tiểu Bảo mắt đỏ hoe, nhanh chóng lao đến ôm lấy tôi.

Nó thì thầm, giọng run run:

“Bà ơi, cuối cùng cũng chịu nghĩ cho bản thân mình với mẹ con rồi hả?”

Tôi và Vãn Linh đều sững sờ.

Cả hai đứng im một lúc lâu, suýt nữa… nước mắt rơi đầy mặt.

Đại Bảo mắt đỏ hoe, giọng dịu dàng nói:

“Mẹ với bà đã sống thế nào suốt mấy chục năm nay…Con và em đều có mắt, con nhìn thấy hết.”

Tiểu Bảo kéo hành lý vào trong, cố tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng giọng vẫn nghèn nghẹn:

“Hồi trước bà bị ốm phải nhập viện, mẹ ở lại bệnh viện chăm vài hôm.

Con với chị tan học về nhà… thấy quần áo bẩn chất đầy đến mức máy giặt cũng không còn chỗ.

Mì ăn liền ăn xong còn chưa vứt, để trong thùng rác bốc mùi, dòi bọ lúc nhúc cả bồn bếp…”

Nói đến đây, giọng nó nghẹn lại, không thể tiếp tục.

Đại Bảo nhẹ nhàng nối lời:

“Lúc đó, bố với ông nội lại nói… tất cả là do bà và mẹ giả bệnh, trốn việc.

Con hỏi họ, chẳng phải hai người cũng có tay có chân sao?

Thế là họ nổi giận, trực tiếp đuổi con và em ra ngoài.”

Hai đứa nhỏ càng nói càng nghẹn, cuối cùng không thể kìm được nữa, bật lên tiếng khóc nức nở đầy uất ức.

Mấy chục năm qua, tất cả những việc đó – từ lúc nào chẳng biết – đều mặc nhiên là phần việc của tôi và Vãn Linh.

Làm không tốt thì bị trách móc, oán than.

Mà có làm tốt… cũng chẳng bao giờ nhận được một lời cảm ơn tử tế.

Nhưng giờ đây, cuối cùng thì… tất cả cũng đã qua rồi.

Đại Bảo mở cặp sách, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tay tôi.

“Đây là học bổng con với em gái mới nhận được.

Mỗi đứa được mười nghìn, tổng cộng hai mươi nghìn, đủ để mẹ với bà ăn ngon một thời gian rồi.”

Nhưng chính nhờ bản thỏa thuận ấy, lần này khi ly hôn, mọi tài sản mà Vãn Linh đứng tên đều không liên quan gì đến nhà họ Triệu.

Khoản tiền tiết kiệm do tôi và Vãn Linh dành dụm mấy năm qua cũng được giữ nguyên.

Chuyện chia tài sản chẳng mấy phức tạp.

Lúc rời khỏi tòa án, tôi và Vãn Linh nhìn nhau cười nhẹ.

Tự do, đôi khi không cần phải là bắt đầu điều gì thật lớn lao – chỉ cần là một cái kết thật gọn gàng, dứt khoát.

Vãn Linh nắm tay tôi, hỏi:

“Bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị chuyến đi ngắm biển được chưa?”

Tôi gật đầu.

Trời cuối đông, nhưng trong lòng lại thấy như mùa xuân sắp tới.

Nhưng bao năm qua, anh ta tiêu nhiều hơn cái chút ít anh ta kiếm được.

Giờ tòa án thanh tra tài sản, đến cả cái quần lót cũng bị xử cho Vãn Linh.

Còn số tiền Triệu Ôn Thư lén lút đưa cho Trần Thanh Thanh mấy năm nay, một nửa lẽ ra phải là của tôi.

Anh ta vét sạch tiền tiết kiệm, cái gì bán được thì bán, vậy mà vẫn chưa trả đủ số tiền mà tòa yêu cầu bồi thường cho tôi.

Căn nhà duy nhất chúng tôi đang ở, cuối cùng cũng bị tòa xử về tay tôi.

Vài ngày sau khi có bản án, luật sư gọi điện cho tôi.

Nói rằng chỉ cần tôi ký tên đuổi người, thì họ có thể ngay lập tức thi hành cưỡng chế, buộc Triệu Ôn Thư và Triệu Thành dọn khỏi nhà.

Lúc ấy tôi và Vãn Linh đang dùng phần tài sản chia được sau ly hôn để đi xem xe.

Thành phố Hải Dương đang vào xuân, cành cây đã bắt đầu nhú những chồi non.

Tôi và Vãn Linh đứng bên ngoài cửa hàng, chờ nhân viên lái xe thử ra.

Tôi nhìn mầm non xanh mướt trên nhành cây, cảm khái nói:

“Năm nay, mùa xuân dường như đến sớm hơn.”

Vãn Linh cũng nói:

“Dạ, ngay cả cỏ cũng có vẻ xanh hơn mọi năm.”

Vạn vật sinh sôi, khắp nơi đều là sức sống mới.

Điện thoại bên kia, luật sư hỏi tôi:

“Giờ chị có muốn đến ký tên không?”

Tôi ngẩn người một lúc, rồi trả lời:

“Thôi khỏi ký.”

Coi như… giữ lại cho họ chút thể diện sau cùng.

Dù sao thì họ cũng chẳng còn gì trong tay.

Mà quyền sở hữu căn nhà, cuối cùng vẫn là của tôi.

Cuối tháng 3, có một cụ trong viện dưỡng lão tổ chức sinh nhật, mời tôi đến dự.

Tôi đến đó, thì nghe tin Trần Thanh Thanh đã qua đời.

Mấy cụ già bàn tán rôm rả, người một câu, kẻ một lời kể lại chuyện về bà ta:

“Cái lão nhà cô đấy, sau khi đuổi bà ta về, chưa từng quay lại thăm lấy một lần.

Bà ta thấy mất mặt, ru rú trong phòng không dám ra ngoài, ngày nào cũng khóc.

Đầu năm nay thì bị liệt toàn thân, trên người nổi đầy mẩn đỏ, vật vã suốt gần hai tháng.

Hình như nửa đêm hôm đó, đột nhiên vừa khóc vừa nôn, nghẹn vì nôn trớ rồi ngạt thở mà chết.”

Khi nghe những lời ấy, trong lòng tôi chẳng còn chút cảm xúc nào.

Dù sao cũng cảm thấy… chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.

Tháng Năm, tôi và Vãn Linh đã chuẩn bị xong kế hoạch du lịch.

Đêm trước ngày khởi hành, lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Vì công việc, sợ là khách hàng gọi đến nên Vãn Linh nhấn nút nghe.

Tôi nhìn sắc mặt cô ấy không tốt, mơ hồ đoán được là ai gọi.

Một lúc sau cô ấy mới cúp máy, có chút do dự rồi mở lời:

“Là Triệu Thành gọi.

Nói là… Triệu Ôn Thư bị trầm cảm nặng ở tuổi già, vừa mới ngất xỉu ở nhà.

Có thể không cầm cự được nữa rồi, nhưng thế nào cũng không chịu đến bệnh viện.”

Chúng tôi im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến.

Vừa bước vào nhà, cứ nghĩ sẽ là cảnh tượng bừa bộn tanh bành.

Nhưng đập vào mắt lại là khung cảnh sáng sủa, sạch sẽ như mới.

Ngay cả rèm cửa và vỏ ghế sofa cũng được tháo ra giặt sạch.

Hóa ra, họ cũng chẳng phải không biết làm gì.

Chỉ là khác biệt giữa “muốn làm” và “không muốn làm” mà thôi.

Triệu Ôn Thư đang cầm khăn lau, nằm trên sofa thở dốc.

Sắc mặt ông tái nhợt như xác chết, môi thâm đen, hơi thở cũng yếu ớt đến đáng sợ.

Trên nền gạch cạnh ghế sofa, vẫn còn một vết máu chưa được lau sạch.

Chắc là thứ ông vừa nôn ra không lâu trước đó.

Tôi nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, nhìn mái đầu bạc trắng của ông.

Lần đầu tiên, tôi thực sự nhận ra rõ ràng , ông đã già rồi, có lẽ… cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Triệu Thành vội vàng giật lấy chiếc khăn trong tay ông, trên mặt đầy lo lắng:

“Đã nói là để con làm! Đến mức ngất đi rồi mà còn không chịu đi viện!

Ba giờ đã lớn tuổi như vậy rồi, còn cứ phải tự mình xoay xở cả ngày, khổ sở vậy làm gì chứ?!”

Triệu Ôn Thư thở dốc, gắng sức đẩy anh ta ra, vẫn cố giữ chặt chiếc khăn lau, định đứng dậy.

Khuôn mặt ông run rẩy, khàn giọng mắng:

“Mày làm cái rắm gì được!

Nếu mày mà biết làm những thứ này, thì mẹ mày với vợ mày đã chẳng bỏ đi hết!”

Triệu Thành tức đến phát cáu:

“Con… ba hồi trước đã từng động tay vào mấy việc đó chưa? Giờ thì đổ hết lên đầu con còn…”

Nói được nửa câu lại nghẹn lại, mắt cũng đỏ hoe.

Trong đôi mắt đục ngầu của Triệu Ôn Thư tràn đầy mơ hồ trống rỗng, bàn tay cầm chiếc khăn run lên không ngừng.

Giọng ông ta càng nói càng nhỏ, mang theo vẻ chột dạ:

“Nhưng mà… nhưng mà bây giờ ba có thể làm rồi…

Mấy ngày nay, từ trên xuống dưới, ba lau dọn sạch sẽ y như A Vân…”

Có lẽ vì quá mất mặt, ông quay đầu đi hướng khác.

Không ngờ lại đụng phải ánh mắt tôi và Vãn Linh đang đứng ở cửa.

Trên đường đến đây, tôi đã nghĩ rất nhiều, rằng sẽ nói gì với ông ấy.

Nhưng khi thực sự đối mặt, tôi chỉ nhẹ giọng nói một câu:

“Đi bệnh viện đi.”

Mắt ông đỏ hoe, nhìn tôi, đau khổ gật đầu:

“Được.”

Tới bệnh viện, hộ lý đẩy ông vào phòng khám để kiểm tra.

Tôi, Vãn Linh và Triệu Thành cùng đứng đợi bên ngoài phòng khám.

Triệu Thành đứng phía sau chúng tôi, như thể không còn mặt mũi nào để lại gần.

Một lúc lâu sau, anh ta mới rón rén bước tới.

Tôi nghe thấy giọng nói khẽ khàng đầy lo lắng của anh ta:

“Mẹ, khoảng thời gian này… con đã suy nghĩ rất nhiều…”

“Thật sự xin lỗi hai người, vì đã để mọi chuyện kéo dài ngần ấy năm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương