Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Tuy rằng là con ruột.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ mới gặp qua vài lần qua màn hình điện thoại.
Tình mẫu tử mong manh ấy vẫn chưa đủ để chống đỡ tôi nhìn trọn quá trình nhóc con thay tã.
Huống hồ.
Sự ra đời của nhóc con hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn sau khi Hứa Tứ ba mươi tuổi uống say.
Khi ấy anh ấy vừa kết thúc chuyến công tác dài suốt nửa năm, trở về nhà thì đã rất khuya.
Tôi theo lệ hỏi han đôi câu, bảo dì Ngô nấu cho anh một bát canh giải rượu, rồi vào phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước trong bồn tắm cho anh.
Tôi nghĩ anh vất vả đi đường, chắc chắn sẽ muốn ngâm mình thư giãn một lúc.
Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, anh đã bước ra.
Mái tóc đen ướt sũng được vuốt ra sau trán, để lộ cặp chân mày cao vút, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Khi đó tôi vừa tám chuyện với bạn bè về buổi hòa nhạc tối nay vừa soi gương tô son.
Nói cười ríu rít, vui vẻ phấn khích.
Mái tóc xoăn dày được vén ra sau tai, vừa khéo che đi phần lưng trắng muốt chói mắt.
Đúng lúc tôi xách túi chuẩn bị bước ngang qua anh để ra ngoài.
Cổ tay bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
Đốt tay đàn ông rõ ràng cứng rắn, trong giọng khàn vì ngấm rượu vang lên câu hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tôi lắc lắc chiếc điện thoại: “Hẹn bạn rồi.”
Ánh mắt anh trầm xuống, mím môi: “Khi nào về?”
“Ừm… chắc mai luôn, tối nay không về đâu.”
Tôi lúc đó như con chim nhỏ không chịu bị cầm tù, yêu thích mọi thứ mới lạ và kích thích.
Thậm chí chẳng còn thời gian để quan tâm đến người đàn ông đã nửa năm không gặp.
Nhưng người đàn ông vốn luôn dễ tính hôm đó lại hoàn toàn trái ngược, siết chặt cổ tay tôi, ném điện thoại lên ghế sofa nhỏ.
“Đừng đi.”
Giọng điệu kiên quyết không cho phép từ chối.
Tôi thoáng nghi ngờ mình nghe lầm.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh dồn lùi liên tiếp, cuối cùng hoàn toàn ngã xuống giường.
“Minh Chi.” Anh dường như thật sự đã say, đôi mắt đen phủ đầy hơi nước mờ ảo.
Bàn tay nóng rực trượt xuống, luồn vào kẽ tay tôi đan chặt lấy.
“Đừng đi,” anh tựa trán vào tôi, hạ thấp giọng, dịu dàng hỏi: “Được không?”
Căn bản không cho tôi cơ hội lựa chọn.
Nơ bướm sau lưng đã bị anh kéo bung.
Chuông điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần.
Anh cúi người, dùng nụ hôn ngăn lại mọi tiếng rên rỉ vụn vỡ của tôi.
Mãi đến khi tất cả kết thúc.
Tôi mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay.
Anh vẫn ôm lấy eo tôi, gắn chặt cơ thể vào nhau, chôn sâu trong tôi.
Một lần điên cuồng sau cơn say.
Sinh mệnh bé nhỏ cứ thế lặng lẽ nảy mầm trong bụng tôi.
Mười tháng mang thai mới khó khăn sinh hạ được.
Tôi vốn định cùng mấy cô bạn thân ra nước ngoài du lịch một chuyến.
Ai ngờ lại gặp phải động đất.
Khách sạn sập xuống trong tiếng ầm vang.
Tôi bị chôn vùi dưới đống đổ nát, thoi thóp thở.
Trong không gian tối tăm tuyệt vọng ấy.
Tôi đã nghĩ.
Không biết sau này nhóc con ấy có còn nhớ tới tôi không?
Sớm biết thế này.
Hôm đó tôi nên ôm nó thêm vài lần nữa.
Mi mắt nặng nề khép lại.
Tôi cứ ngỡ mình chắc chắn sẽ c/h/ế/t.
Thế nhưng khi mở mắt ra.
Tôi lại trọng sinh về thời điểm Hứa Tứ mười tám tuổi.
Đứa bé cùng tôi huyết mạch tương liên.
Đang nằm trong nôi, ê a vươn tay đòi tôi bế.