Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Khi Hứa Tứ ôm nhóc con trần truồng từ phòng tắm bước ra.
Tôi đang đảo mắt nhìn quanh mọi thứ chật chội và đơn sơ nơi đây.
Dù rằng đồ đạc cũ kỹ, tường cũng lấm lem bong tróc.
Nhưng ít ra vẫn được dọn dẹp khá sạch sẽ.
Nhóc con vừa trông thấy tôi liền vùng vẫy, lại đòi tôi bế.
Tiếc rằng đôi tay nhỏ bé vừa vươn ra đã bị nhẫn tâm ấn trở lại.
Thiếu niên trước mặt mặc sơ mi ướt đẫm, lờ mờ hiện rõ những đường nét cơ bụng rắn chắc.
Mái tóc đen trước trán còn dính đầy bọt nước, hiển nhiên đã bị giày vò chẳng nhẹ.
Hầu kết ướt sũng, còn đọng mấy giọt nước, cậu quay đầu về phía tôi, nói: “Nước tắm đã chuẩn bị xong, đi tắm đi.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta rơi xuống, dừng lại chốc lát trên chiếc áo sơ mi trắng trong tay tôi, rồi nhanh chóng dời đi.
Với thân phận là thiên kim nhà họ Giang, từ nhỏ tôi đã được nuông chiều dưỡng thành thói quen hưởng thụ.
Đồ ngủ phải là lụa tơ tằm, ngâm bồn tắm phải có thả cánh hoa, trước khi ngủ còn phải đốt tinh dầu thơm.
Thế nhưng tình cảnh bây giờ, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tường nhà bong tróc, bên trong chẳng có gì đáng giá.
Đây là bộ đồ mà tôi đã lục tung chiếc tủ áo đơn sơ kia mới tạm gọi là tìm ra được thứ có thể mặc.
Hơi nước trong phòng tắm vẫn còn mờ mịt chưa tan.
Giữa làn sương mù ấy, gương soi dần dần hiện lên gương mặt một thiếu nữ.
Đôi mắt hạnh trong veo, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi đỏ mọng hơi ướt và khẽ cong lên, tràn đầy nét thanh xuân căng tràn sức sống.
Tôi hít sâu một hơi.
Cuối cùng cũng chấp nhận sự thật đang bày ra trước mắt.
Tin tốt, tôi chưa c/h/ế/t, đã trọng sinh.
Tin xấu, tôi lại trọng sinh về đúng năm Hứa Tứ nghèo nhất, khốn khó nhất.