Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Khi Hứa Tứ tắm xong trở về.
Tôi đang nằm nghiêng bên mép giường, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc con trong nôi.
Dường như có rất nhiều chuyện không thể lý giải nổi.
Tôi mười tám tuổi, Hứa Tứ cũng mười tám tuổi.
Đã là thế giới của mười năm trước, vậy tại sao… nhóc con lại xuất hiện?
Mé giường lún xuống, trên người thiếu niên vẫn còn vương hơi nước, mái tóc đen còn ẩm, đường nét gương mặt lạnh nhạt.
Cậu hơi cúi đầu, hỏi tôi: “Không ngủ dịch vào chút à?”
“Không cần, tôi ngủ không…”
“Ngủ rớt xuống sẽ đè trúng bé con.”
“…”
Tôi nuốt ngược câu “không cần chừa quá nhiều chỗ” vào, rồi chầm chậm nhích vào trong một chút.
Khi đèn tắt, Hứa Tứ cũng nằm xuống.
Chiếc giường nhỏ hẹp, khi hai tay buông xuống không tránh khỏi va vào đối phương.
Hơi thở ấm nóng xen lẫn mùi sữa tắm giống nhau, mang đến một cảm giác thân thuộc kỳ lạ.
Tôi trở mình liên tục.
Mãi đến khi ánh trăng mờ lạnh len qua khe cửa, trườn lên tận cuối giường.
Tôi vẫn không sao ngủ được.
Cuối cùng, tôi nhịn không nổi, khẽ chọc vào người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Hứa Tứ, cậu ngủ chưa?”
Lúc này, kim đồng hồ treo tường đã gần chỉ đến một giờ sáng.
Tôi cứ nghĩ sẽ không có phản hồi.
Nhưng hàng mi đen dày ấy lại khẽ động.
“Hứa Tứ.” Tôi tiếp tục chọc.
Thiếu niên hé mắt, ánh nhìn xuyên qua màn đêm tối đen, chuẩn xác dừng lại trên mặt tôi: “Sao vậy?”
“Cậu cũng chưa ngủ à? Cũng khó ngủ sao?” Tôi giả vờ ngạc nhiên.
Cậu kéo lại chiếc chăn bị tôi đá tới tận bắp chân, giọng bình tĩnh hỏi ngược: “Cậu nghĩ sao?”
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi ngủ không yên, thích đá chăn, thích lăn lộn.
Cũng làm ra không ít động tĩnh.
Nhưng chẳng phải là tại cái giường này quá nhỏ hay sao?
Tôi chẳng chút áy náy, chu môi nói: “Đúng lúc cậu chưa ngủ, trả lời tôi một vấn đề nhé.”
“Cậu cũng trọng sinh à?”
Cậu im lặng một lát, sau đó khẽ “ừ” một tiếng.
“Vậy cậu trọng sinh từ khi nào? Trước tôi à?”
“Sau.”
“Cậu cũng vì động đất sao?”
“Không phải.”
Nhắc tới trận động đất đó, tôi chợt nhớ đến Tiểu Nguyệt, dè dặt hỏi: “Vậy, bạn thân tôi được cứu ra chưa?”
Cậu nhìn vào khoảng không đen thẫm, ngơ ngẩn giây lát: “Ừ, cứu ra rồi.”
“Còn tôi?” Tôi chống nửa người dậy, chớp chớp mắt nhìn cậu, “Tôi còn sống không?”
Lần này, cậu im lặng lâu hơn.
Mãi đến khi ánh mắt đầy chờ mong của tôi cụp xuống.
Cậu mới mấp máy môi, thốt ra hai chữ:
“Còn sống.”
Đêm khuya tĩnh lặng, cậu đưa tay xoa đầu tôi, lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại.
Tôi cảm thấy vui vẻ.
Chẳng bao lâu sau liền dụi vào người cậu, an tâm ngủ thiếp đi.
Căn phòng lặng ngắt.
Thiếu niên mở mắt ra, ánh nhìn trầm lặng không kiêng dè dừng lại trên lông mày và khuôn mặt tôi.
Đột nhiên, ngón tay thon dài của cậu khẽ cử động, chạm nhẹ vào má tôi.
Ấm áp, mềm mại… chân thật.
Hàng mi cậu khẽ run.
Cậu áp trán mình lên trán tôi, sống mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Dường như chỉ có kiểu thân mật như thế này, mới có thể xoa dịu linh hồn đã trống rỗng từ lâu của cậu.