Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Không cần tôi phải tự đi tìm câu trả lời, câu trả lời tự mình tìm đến.
Ngày hôm sau, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt trong sáng, ôm một tập hóa đơn, gõ cửa nhà tôi.
Hứa Tứ đứng ở cửa, nói gì đó với cô ấy.
Tôi tò mò liếc nhìn vài cái.
Cảm thấy gương mặt kia có chút quen thuộc.
Còn chưa kịp nhớ ra, ánh mắt cô ấy đã vượt qua vai Hứa Tứ, bất ngờ chạm thẳng vào tôi.
Đôi mắt nai tơ ấy đầy cứng cỏi và tuyệt tình.
Ẩn chứa một luồng địch ý không sao diễn tả nổi.
Tôi hơi sững lại.
Phản ứng ngay ra.
Ngoài cô bạn thanh mai trúc mã của Hứa Tứ thì còn ai nữa?
Vốn dĩ tôi không có ác cảm với cô ấy.
Nhưng cô ấy thì luôn không thích tôi.
Tôi từng chỉ tham gia một lần tụ họp bạn bè của Hứa Tứ.
Cô ấy bề ngoài hiền lành dịu dàng, khéo léo quan tâm tới khẩu vị của tôi.
Nhưng nhân lúc Hứa Tứ ra ngoài nghe điện thoại, cô ấy lại bóng gió châm chọc tôi không lo làm ăn, chỉ biết dựa dẫm đàn ông, không có sự nghiệp của riêng mình…
Xin lỗi?
Cô ấy nghĩ cô ấy và tôi cùng một tầng lớp sao?
Gia đình tôi từ lâu đã hoàn thành tích lũy vốn liếng, tôi cần phải lao động để đổi lấy sự độc lập tài chính như cô ấy à?
Tôi chẳng thèm đôi co, lập tức tỏ thái độ, xách túi rời đi.
Khi đi ra, đụng phải Hứa Tứ.
Anh ấy khoác áo khoác, nói xin lỗi một tiếng rồi lập tức đuổi theo tôi rời khỏi bữa tiệc.
Sau đó rất lâu, tôi không còn để ý tới Hứa Tứ nữa, cũng không tham gia bất cứ buổi tụ họp nào của bạn bè anh.
Chỉ nghĩ tới đây thôi tôi đã thấy bực mình.
Cô gái trước cửa dường như còn muốn vào nhà, ánh mắt ngập tràn vẻ đáng thương khi nhìn Hứa Tứ.
Ngay khi tôi tưởng hai người còn giằng co thêm một lúc.
Hứa Tứ đã dứt khoát giơ tay, đóng sầm cửa lại.
Lúc này, nhóc con đang bò trên tấm thảm, nhìn thấy Hứa Tứ quay về liền bò tới ôm lấy chân anh.
Tôi nằm dài trên sofa, hỏi: “Cô ta tới làm gì?”
Hứa Tứ bế nhóc con lên, ôm vào lòng: “Tới lấy tiền thuê nhà thay bà Vương.”
Tôi trưng nguyên bộ mặt đầy cảm xúc, lặng lẽ nói: “Chắc không chỉ đơn giản là lấy tiền thuê nhà đâu? Cô ta một lòng một dạ đều nghĩ tới cậu, sao không mời cô ta vào ngồi chơi chút?”
Hứa Tứ nhướng mày: “Chẳng phải em không thích cô ta sao?”
Ồ, nhìn ra được rồi à.
“Vậy cậu biết em không thích cô ta à?” Tôi bực bội hỏi.
“Quá rõ ràng rồi còn gì.” Cậu thản nhiên liếc tôi.
Tôi chuyển chủ đề sang cậu: “Vậy còn cậu?”
“Tôi làm sao?”
“Cậu có thích cô ta không?”
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định thốt ra câu hỏi đã làm tôi băn khoăn suốt nhiều năm.
Cậu hơi khựng lại: “Sao lại hỏi vậy?”
“Tôi chẳng phải lúc nào cũng đứng về phía cậu sao?”
Tôi hỏi ngược lại: “Cậu có chắc không?”
Hứa Tứ: “…”
Một lúc sau, cậu khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc trước trán, nhắm mắt, bóp nhẹ huyệt thái dương, như thể cực kỳ bất đắc dĩ.
“… Minh Chi, rốt cuộc em hiểu nhầm tôi đến mức nào vậy?”
Tôi chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu.
Một người trầm lặng lạnh lùng như cậu, lại bị tôi ép đến mức phải nói rõ ràng.
Cậu ôm nhóc con đặt sang bên, rồi quỳ xuống trước mặt tôi, ngang tầm mắt.
Giọng thiếu niên lạnh nhạt mà rõ ràng, từng từ chậm rãi vang lên:
“Thứ nhất, tôi không thích cô ta, trước đây chưa từng, sau này cũng sẽ không.”
“Thứ hai, tôi chưa từng thích bất cứ ai khác ngoài em.”
“Thứ ba…”
Cậu khựng lại, nơi cổ họng khẽ rung động.
Ánh nắng buổi trưa len qua cửa sổ, trải xuống sàn nhà, chiếu sáng căn phòng sạch sẽ.
Ánh mắt cậu nhìn tôi, sâu thẳm và nóng rực, giọng nói theo làn gió hè chậm rãi cất lên, thẳng thắn mà tha thiết thốt ra bốn chữ:
“Tôi rất yêu em.”
Không phải thích.
Cũng không đơn thuần là yêu.
Mà là rất yêu.
Rất rất yêu em.
Tim tôi như bị ai đó mạnh mẽ bóp nghẹn.
Miệng lầm bầm: “Cái gì vậy…”
Nhưng trái tim đã đập loạn như nổi trống.
Cho nên…
Hóa ra cậu cũng từng nhiều lần để ý đến tôi, nhớ nhung tôi.
Cũng từng không ngừng suy đoán tâm tư của tôi sao?
Tôi cảm thấy mắt mình bắt đầu cay xè, cố gắng chớp chớp để ngăn nước mắt.
Cậu vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi lớp ướt nơi hàng mi tôi.
Sau đó, ôm lấy tôi, áp đầu tôi vào lòng ngực cậu.
Cổ họng nơi đỉnh đầu khẽ chuyển động.
“Minh Chi.”
“Tôi rất nhớ em.”
Đó là nỗi nhớ nhung đã cắm rễ và điên cuồng lớn lên trong lòng Hứa Tứ suốt bao đêm mất ngủ ở tuổi ba mươi.
Cậu ôm tôi chặt hơn.
Ấn tay tôi lên vị trí trái tim đang đập mạnh của mình.
Cậu là mâu thuẫn.
Vừa mong tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ cùng tình yêu mãnh liệt ấy.
Vừa sợ tôi phát hiện ra những bất an, lo lắng, và nỗi sợ hãi bị bỏ lại sâu kín trong lòng mình.
Nước mắt tôi lăn dài không kìm được.
Tôi còn chưa kịp lau đi.
Thì cậu đã cúi đầu.
Hôn tôi.