Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ưm!”
Anh khẽ rên một tiếng, giọng đầy mê hoặc như kìm nén điều gì đó.
Âm thanh đó… đúng là khiến người ta sảng khoái.
Tôi biết rõ, anh đang rất đau đớn.
Và chỉ có tôi mới có thể giải thoát cho anh.
Tôi giơ tay lên định quất thêm một lần nữa thì đột nhiên, thắt lưng bị anh giữ chặt trên không trung.
Tôi ngước nhìn lên.
Đoàn Kiêu cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc: “Nhất định phải như vậy sao?”
Tôi đắc ý nhoẻn miệng cười, đây chính là dấu hiệu của việc không thể kiềm chế được nữa.
Thế nhưng, tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhấc bổng lên rồi ném mạnh xuống giường.
12
Đêm đó, Đoàn Kiêu có chút khác lạ so với trước đây.
Anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn, cũng chú ý hơn đến những cử động của đôi tay.
Dễ chịu thì có dễ chịu nhưng cảm giác lại có chút kỳ lạ.
Nhưng điều chắc chắn là, tôi vẫn thích Đoàn Kiêu.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nếu không nhìn nhầm thì gối của anh có vết ướt.
Nước miếng sao?
Hay là… Nước mắt?
Tôi không thể hiểu nổi.
Hôm nay vừa khéo là cuối tuần, tôi dự định cùng anh đi xem phim.
Sau đêm qua, mối quan hệ giữa chúng tôi có lẽ được xem như đã quay lại.
Nhưng vì chưa nói rõ ràng nên vẫn có chút mập mờ.
Trong lúc ăn sáng, tôi hỏi: “Đoàn Kiêu, chúng ta coi như đã quay lại rồi nhỉ?”
Anh đang cầm chiếc sandwich chuẩn bị đưa cho tôi thì sững lại, ngập ngừng nói: “Em… Em đổi lại khẩu vị rồi đúng không?”
Tôi nhìn chiếc sandwich có sốt cà chua rồi lắc đầu: “Không mà.”
Tôi vẫn thích sandwich sốt mayonnaise hơn.
Thế là tôi cầm lấy chiếc có sốt mayonnaise cắn một miếng thật lớn.
Khi ngẩng đầu lên, vành mắt Đoàn Kiêu lại đỏ hoe.
Dường như anh đã hạ quyết tâm nào đó, giọng nói có chút buồn bã: “Thôi kệ đi, chỉ cần trong lòng em có anh là được.”
Anh thở dài một tiếng rồi cắn miếng sandwich như thể đang nhai sáp.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi cùng nhau đến rạp chiếu phim.
Trông anh không hào hứng cho lắm.
Mỗi lần quay sang nhìn, tôi đều thấy gương mặt anh như sắp khóc.
Nhưng từ khi xác định mình vẫn thích Đoàn Kiêu, lòng tôi không kìm được mà tràn ngập niềm vui.
Trước khi phim bắt đầu, anh đi vào nhà vệ sinh.
Tôi cảm thấy chán nên bắt chuyện với cô gái ngồi bên cạnh về cặp diễn viên chính của bộ phim.
Phát hiện ra cả hai đều là fan cuồng, tôi phấn khích đến mức nắm tay cô ấy rồi còn trao đổi cả WeChat.
Vừa quét mã xong thì tôi nhìn thấy Đoàn Kiêu đang ngẩn người đứng cách đó không xa, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía chúng tôi.
Tôi kéo anh lại, hào hứng kể về cô gái thú vị vừa gặp.
Anh lại đỏ mắt, uất ức nhìn tôi: “Em… Em thật sự thay đổi rồi sao?”
Tôi không rảnh để ý đến anh, vì đang vội cùng cô gái kia vào nhà vệ sinh.
Anh đứng đó, ánh mắt như thể sợ sẽ không bao giờ được gặp lại tôi nữa.
Cô gái kia bỗng ghé sát tai tôi thì thầm: “Này, bạn trai cô bị làm sao thế? Nếu anh ta bắt nạt hay bạo hành cô thì cứ nói với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát giúp cô.”
Tôi ngại ngùng lắc đầu: “Không, không phải đâu. Chắc là chúng tôi vừa mới quay lại nên anh ấy bất an thôi.”
Sau đó tôi khoác tay cô ấy cùng bước vào nhà vệ sinh.
Vừa vào trong, tôi đã nhận được tin nhắn của anh: “Em ra rồi sẽ vẫn yêu anh chứ?”
Tôi thật sự không hiểu nổi anh đang phát điên cái gì.
Tôi chỉ đi vệ sinh thôi mà.
Thế nên tôi không thèm nhắn lại.
Khi bước ra ngoài, tôi thấy Đoàn Kiêu đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, nôn nóng đi qua đi lại.
Thấy tôi ra, anh lập tức lao tới ôm chặt lấy tôi: “Vợ à, em không trả lời tin nhắn, anh thật sự nghĩ rằng em không cần anh nữa rồi.”
Hành động của anh khiến cô gái đi cùng tôi hoảng sợ.
Cô ấy ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Này, bạn trai cô thực sự không bình thường chút nào. Hình như anh ta có bệnh gì đó, cô phải cẩn thận đấy.”
Đoàn Kiêu lập tức kéo tôi ra khỏi cô ấy, sau đó nắm chặt tay tôi kéo đi một mạch.
13
Chuyện tình của tôi và Đoàn Kiêu lại tiếp tục thêm nửa năm.
Anh nôn nóng muốn đưa tôi về ra mắt gia đình để bàn chuyện đính hôn.
Tôi cũng đã đến tuổi nên vui vẻ đồng ý.
Trước khi về nhà anh, Đoàn Kiêu còn cố ý căn dặn tôi phải tránh xa em gái anh ấy.
Anh nói rằng tính tình em gái mình rất tệ, giống như một phần tử khủng bố, nếu lại gần sẽ rất nguy hiểm.
Tốt nhất đừng nhìn vào mắt nó, càng không được ở chung một không gian.
Nghe xong, tôi bị dọa cho sợ chết khiếp, phải vào nhà vệ sinh đến mấy lần.
Nhưng khi đến nhà Đoàn Kiêu và gặp em gái anh, tôi mới phát hiện mọi chuyện không hề giống như anh nói.
Rõ ràng em ấy trông rất dễ thương, như một chiếc bánh ngọt mềm mại vậy.
Làm sao mà lại là phần tử khủng bố được chứ?
Trong lúc rửa tay, tôi quay sang mắng Đoàn Kiêu: “Em gái anh đáng yêu thế kia, mềm mại dễ thương như vậy. Sao có thể là phần tử khủng bố được?”
Vừa nói, trong đầu tôi lại hiện lên má lúm đồng tiền của em ấy.
Tôi trêu chọc: “Thật sự là đáng yêu lắm đấy, nhất là khi cười, dễ khiến người ta gục ngã ngay lập tức.”
Tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng không?”
Đoàn Kiêu đột nhiên đờ người ra.
Anh căng thẳng đến mức làm rơi cả khăn tay.
Tôi liếc nhìn anh một cái đầy khó hiểu rồi bước ra ngoài giúp em gái anh bày bát đũa.
Đến lúc ăn cơm, Đoàn Kiêu vẫn còn thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn em gái gắp cho tôi mà không chớp mắt.
Thế nhưng cả nhà không ai để ý đến anh, mọi người đều bận quan tâm tôi.
Rõ ràng, tâm hồn anh đã vỡ vụn.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy mình đâu có làm gì tổn thương anh đâu nhỉ.
Sau bữa cơm, em gái anh rủ tôi vào phòng để xem con cún cưng của em ấy.
Tôi vừa nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của em gái, tôi sửng sốt đến mức bụm miệng thốt lên: “Em… em… là…”
Em gái gật đầu, trên mặt tràn ngập hạnh phúc: “Suỵt, chuyện của em chỉ có anh trai biết thôi. Chị đừng nói với ba mẹ em nhé.”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Chị đảm bảo kín như bưng luôn.”
14
Trên đường về, Đoàn Kiêu mấy lần muốn nói lại thôi.
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa nên bèn hỏi ngay trên xe: “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Cả ngày hôm nay anh cứ kỳ lạ thế nào ấy.”
Đoàn Kiêu dừng xe, quay sang nhìn tôi với vẻ nghiêm túc: “Em biết em gái anh có bạn gái rồi đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, biết chứ, sao vậy?”
Anh thở dài một hơi rồi tiếp tục: “Chúng nó ở bên nhau rất hạnh phúc, chúng ta cũng đang rất hạnh phúc, đúng không?”
Tôi đưa tay ôm trán: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì đây?”
Anh lau mắt, nghẹn ngào nói: “Không có gì… Anh chỉ muốn nói rằng làm kẻ thứ ba thì thật đáng xấu hổ, sẽ bị người đời lên án, chúng ta phải ghi nhớ điều đó.”
Trong đầu tôi toàn dấu hỏi chấm.
“Ai làm kẻ thứ ba chứ?”
“Đoàn Kiêu, nếu anh không muốn kết hôn thì đừng kết hôn, không cần phải bóng gió mỉa mai em như thế.”
Nói xong, tôi mở cửa xe định bỏ đi.
Anh vội vàng đóng cửa xe rồi đuổi theo tôi.
Cuối cùng, anh kéo tôi dựa vào khe tường trong hầm để xe và liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, anh muốn kết hôn, tất nhiên là muốn cưới em.”
“Nhưng anh sợ lắm, sợ rằng em lại chán anh như trước đây.”
“Khoảng thời gian chia tay đó, em không biết anh đã phải chịu đựng thế nào đâu. Em nói ghét nhìn mặt anh nên anh không dám xuất hiện trước mặt em dù chỉ một lần.”
“Cho dù nhớ em đến mức không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, anh cũng không dám gặp em.”
Nói đến đây, giọng anh nghẹn ngào đến mức không thể nhận ra.
“Anh thật sự muốn cùng em bên nhau trọn đời.”
Nói rồi, anh dùng tay áo lau nước mắt: “Xin lỗi… Có lẽ anh bị khủng hoảng trước hôn nhân, chỉ cần bình tĩnh lại là ổn thôi.”