Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Trời mưa to, sếp nữ gửi tin nhắn đến: “Ướt không em?”

Tôi vô tình gửi nhầm “Em ướt cả rồi” cho người yêu cũ.

Kết quả mười phút sau, người yêu cũ đứng dưới nhà tôi.

Đúng lúc anh không kiềm chế nổi dục vọng, tôi lại nhận được tin nhắn từ sếp nữ.

“Bé cưng, chắc hôm qua tay em mỏi lắm nhỉ, mai để tôi làm cho.”

Người yêu cũ nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, ánh mắt lập tức u ám.

“Vậy… loại như anh… em còn nuốt trôi không?”

1

Hôm nay đột nhiên mưa như trút nước.

Sếp lo chúng tôi trên đường tan làm sẽ gặp rắc rối nên cho cả nhóm nghỉ sớm ba tiếng.

Về đến nhà chỉ cần nhắn tin báo bình an là được.

Chắc vì mãi mà không thấy tin nhắn của tôi trong nhóm chat nên sếp tôi bắt đầu sốt ruột.

Chị ấy nhắn riêng cho tôi: “Ướt không em?”

Nhìn thấy tin nhắn, tôi vội kẹp cán ô vào vai, vừa giữ ô vừa nhắn lại cho sếp.

Giữa lúc loay hoay, vì mưa quá lớn nên điện thoại của tôi không chỉ bị nước mưa làm cho loạn cảm ứng mà còn bị tuột tay rơi xuống đất.

Khi tôi nhặt lên, màn hình đã nứt vỡ, máy còn tắt nguồn luôn.

Tôi nín thở, tự nhủ không được nổi giận.

Ngày mưa to như thế này, ai mà chẳng gặp chút xui xẻo.

Tôi cố gắng nhếch miệng thành nụ cười cứng ngắc rồi bật lại điện thoại.

Mở khung chat, tôi nén giận trả lời hai chữ: “Em ướt cả rồi.”

Đến dưới tòa nhà, tôi thấy một tấm biển cảnh báo sáng rõ ngay trước mắt: [Thang máy ngừng hoạt động do mưa lớn. Người dân vui lòng đi thang bộ.]

Tôi sững người mười giây, tự bắt mình không được nổi nóng.

Sau đó chuẩn bị leo lên bằng cầu thang bộ.

Đột nhiên, phía sau lưng tôi lóe lên một tia sáng yếu ớt, tiếp theo là tiếng bước chân.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị người ta ôm lấy cổ, đẩy vào cầu thang tối đen như mực.

Tôi hoảng sợ vùng vẫy trong vòng tay người đó thì nghe thấy giọng khàn khàn quen thuộc vang lên sau lưng: “Đừng động đậy.”

Anh lần mò xuống quần tôi rồi ôm chặt hơn.

“Ướt thế này à?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nỗi sợ trong lòng tôi vơi đi một nửa.

Thậm chí tôi còn thấy tủi thân một cách khó hiểu.

2

Nửa năm chia tay Đoàn Kiêu, tôi sống một mình suốt quãng thời gian đó.

Chuyển phát nhanh loại lớn tự đi lấy, bóng đèn hỏng tự mình thay.

Bị va đập trầy xước cũng không dám khóc.

Trong nhà có không ít đồ phòng vệ của hội gái độc thân.

Nếu là trước khi chia tay, mấy thứ này tôi còn lâu mới phải đụng vào.

Anh bảo vệ tôi kỹ lưỡng như một đóa hoa mong manh, cưng chiều từng chút một.

Chỉ cần tôi bị thương dù chỉ một tẹo thì chính anh còn có thể khóc nửa ngày trời.

Cứ như thể tôi chính là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình tiểu thư yếu đuối.

Nhưng có một điểm duy nhất không tốt…

Đó là tôi không thể chịu nổi thói quen sinh hoạt của anh.

Ban ngày cũng làm.

Ban đêm cũng làm.

Muốn thưởng cũng phải làm.

Muốn phạt cũng phải làm.

Chính vì sự chăm chỉ quá mức của anh mà tôi mệt đến mức ba năm liền không leo nổi lên vị trí tổ trưởng trong công ty.

Vậy nên, tôi chẳng hề do dự mà đề nghị chia tay.

Nhớ lại ngày hôm đó, anh đang đòi tôi “thưởng” cho một bức ảnh anh chụp mà tôi rất ưng ý.

Anh luôn như vậy, chỉ cần một chuyện nhỏ nhặt cũng làm rầm rộ không ngừng nghỉ.

Tôi nói không cho, thế là anh phát điên.

Bị giày vò đến kiệt sức, tôi đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Đến khi mọi thứ kết thúc, đã là một giờ rưỡi sáng.

Người tôi khô ráo sạch sẽ, còn quần anh vẫn đang mắc ở đầu gối, áo trên người thì vẫn chỉnh tề.

Tôi xấu hổ đến không biết phải làm sao, đành lấy tay che nửa mặt rồi nói chia tay.

Đoàn Kiêu ngẩn người, bàn tay đang kéo quần cũng khựng lại.

Quần tuột xuống chân, phủ lên vài vệt bọt nước trong suốt.

“Thích quá rồi phải không?”

“Đang nói mê sảng đấy à?”

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là thật đấy, chia tay đi, thầy bói bảo anh cản đường tài lộc của em.”

Đoàn Kiêu bật cười khinh bỉ, cúi người xuống ép sát tôi, bóp cằm bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh: “Em thật sự muốn chia tay?”

Áp lực từ anh quá mạnh mẽ, khiến tôi sợ đến ngây người.

Thấy tôi không phản ứng, anh hỏi lại lần nữa: “Nói!”

Tôi nuốt nước bọt, lí nhí đáp: “Chia tay.”

Anh lập tức lật người tôi lại, kéo mạnh một cái.

“Hừ, được thôi, vậy anh chiều ý con nhóc vô lương tâm này.”

Xong chuyện, anh không còn xuất hiện nữa.

Tôi cũng mặc định chúng tôi đã chia tay.

Quả nhiên, chưa đầy hai tháng sau khi chia tay, nhờ một bản kế hoạch, tôi được thăng chức.

Lương tăng thêm hai ngàn, chức vụ lên liền hai bậc.

Tuy thất tình nhưng sự nghiệp lại lên như diều gặp gió!

Thế nên tôi cũng không liên lạc lại với Đoàn Kiêu vì sợ anh nói chuyện quay lại rồi dập tắt ngọn lửa sự nghiệp đang bùng cháy của tôi.

Thế nhưng bây giờ, anh đột ngột xuất hiện.

Nửa năm nay chịu đủ ấm ức, tôi không kìm được nữa.

Nước mắt ầng ậc tuôn ra.

Nhưng vì lòng tự trọng nặng ngàn cân và giấc mộng kiếm bộn tiền, tôi nhất định không được tỏ ra mềm yếu trước mặt anh.

Đàn ông mà, khi có tiền rồi thì tự nhiên sẽ có vô số người đẹp vây quanh.

Ai mà ngu đến mức treo cổ trên cùng một cây đại pháo chứ!

3

Tôi chống cự, đẩy anh ra rồi vội vàng chạy lên lầu.

Nhưng ngay giây tiếp theo, vì cầu thang quá tối, tôi vấp chân ngã nhào xuống bậc thang.

Đoàn Kiêu hoảng hốt, lập tức bế ngang tôi lên, đặt ngồi trên đùi anh để kiểm tra vết thương.

Thấy trán tôi bị trầy da, hàng lông mày anh lập tức cau lại.

Anh vừa mắng tôi ngốc, vừa lấy băng cá nhân và khăn giấy từ trong túi ra.

Sau đó, Đoàn Kiêu lại thành thục xử lý vết thương cho tôi như ngày trước.

Tôi cố nén cảm giác nghèn nghẹn nơi khóe miệng, muốn đứng dậy khỏi người anh ta.

Nhưng lại phát hiện mình bị kẹp chặt giữa hai chân Đoàn Kiêu, không thể nhúc nhích.

“Nửa năm không gặp, em học được cách chơi trò muốn bắt con tôm phải thả con tép rồi à?”

“Nhưng cũng đâu cần tự làm mình bị thương để thu hút sự chú ý của tôi chứ.”

Đoàn Kiêu thổi nhẹ vào mắt tôi rồi tiếp tục nói: “Đồ vô tâm, tuy người đàn ông của em thích nhìn em khóc nhưng cũng phải xem hoàn cảnh chứ, biết chưa?”

Lời nói của Đoàn Kiêu văng vẳng bên tai, bàn tay lại bắt đầu không an phận, giọng nói cũng trở nên khàn khàn đầy ướt át.

“Ngoan nào, để tôi kiểm tra xem đã khô chưa?”

Tôi lập tức hất tay anh ra, hiểu lầm ý trong câu nói của anh, lớn tiếng quát: “Lâu ngày không gặp, anh vẫn lưu manh như trước, buông tôi ra!”

Không ngờ giây tiếp theo, anh bật cười chế nhạo: “Nghĩ gì vậy? Tôi đang nói đến quần của em kìa, lúc nãy ngã một cú, chắc quần lót ướt hết rồi đúng không?”

“Còn nói tôi lưu manh, rõ ràng là trong đầu em toàn mấy chuyện đó thôi.”

Đầu tôi như bị rút cạn suy nghĩ, không thể phủ nhận rằng tôi đúng là ngã một cú ướt nhẹp cả người.

Nhưng tôi nào dám thừa nhận mình đã hiểu lầm.

Tôi ho vài tiếng rồi giả vờ bình tĩnh chuyển chủ đề: “Mưa to thế này, anh đến đây làm gì?”

Nghe câu hỏi của tôi, đột nhiên anh làm vẻ mặt ấm ức, hỏi ngược lại: “Gì cơ? Em hỏi tôi đến đây làm gì?”

Tôi bị phản ứng của anh dọa sợ, trố mắt nhìn, lo rằng anh sẽ nổi điên lên nuốt chửng tôi mất.

Thế rồi anh tự trấn tĩnh vài giây, sau đó bắt đầu than vãn: “Chẳng phải là em không chịu nổi cô đơn nên mới triệu hồi tôi tới đây sao?”

“Mưa to như vậy mà tôi phải đội mưa chạy đến, xe còn không lái được. Em có biết từ nhà tôi đến nhà em bình thường mất nửa tiếng, mà hôm nay tôi chỉ mất có mười phút không?”

“Không phải vì sợ em đợi lâu sao? Tôi còn đánh rơi cả một chiếc giày mà em cũng chẳng thèm hỏi.”

“Vậy mà giờ lại hỏi tôi đến đây làm gì?”

“Hừ, nếu tôi nói là nhận được tín hiệu bảo tôi đến “làm” em, em có tin không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương