Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bị anh nói một tràng khiến đầu óc quay mòng mòng.
Đang định hỏi cho rõ ràng cái gì mà “tín hiệu” thì điện thoại tôi bỗng reo lên tin nhắn:
“Bé cưng, về đến nhà thì gọi cho tôi nhé. Phải rồi, tối mai em không cần qua đâu, tôi sẽ đến tìm em.”
Đoàn Kiêu nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, sắc mặt lập tức từ đỏ chuyển sang đen kịt.
Giọng anh âm u hỏi tôi: “Đàn ông à?”
Tôi tắt màn hình điện thoại, khẽ đáp: “Phụ nữ.”
Nghĩ đến trò hôm qua của cô ấy, tôi bổ sung thêm một câu: “Tay rất điêu luyện.”
4
Đoàn Kiêu không nói gì thêm.
Qua ánh sáng lờ mờ của đèn pin, tôi cũng không nhìn rõ biểu cảm phức tạp trên gương mặt anh.
Một lúc lâu sau, tôi lên tiếng: “Tôi đói rồi, lên nhà ăn gì đó với tôi nhé?”
Đôi mắt Đoàn Kiêu càng thêm u tối, ánh nhìn u sầu nhìn tôi rồi nói: “Như tôi bây giờ… em còn nuốt trôi sao?”
Tôi không hiểu ý anh, bật cười khẽ.
Sao lại không nuốt trôi chứ? Thậm chí còn có chút nhớ nhung nữa.
Nhưng vì sĩ diện, tôi không nói ra mà chỉ tỏ vẻ dửng dưng: “Vậy anh về đi. Tôi còn phải gọi điện thoại.”
Ánh mắt anh thoáng chốc càng tối tăm hơn.
“Là gọi cho cô gái khi nãy à?”
Tôi gật đầu: “Đúng rồi, chẳng phải anh thấy rồi sao? Cô ấy bảo tôi gọi lại cho cô ấy.”
Trông Đoàn Kiêu có vẻ ấm ức: “Em nghe lời cô ta như vậy à?”
Tôi thật sự không hiểu sao tự nhiên anh lại xoắn xuýt như vậy. Rốt cuộc là anh muốn nói gì đây?
Nhưng chỗ cầu thang này lạnh quá, tôi chỉ muốn nhanh chóng nói vài câu cho qua chuyện rồi vào nhà.
“Nhận lợi ích của người ta thì phải làm việc cho tốt thôi.”
“Dù sao cũng chỉ cần động tay động chân một chút, có mệt gì đâu.”
Mắt anh lập tức trợn to: “Em… vẫn ở trên à?”
Ở trên?
Ồ, hóa ra là tôi chưa nói với anh chuyện mình được thăng chức.
Tôi gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, mới lên gần đây thôi, trước kia vẫn còn ở dưới.”
Không hiểu vì sao mà khi tôi nói xong câu đó, trong mắt Đoàn Kiêu hơi ướt át.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt có chút tự ti, ngập ngừng hỏi: “Vậy khi nãy… em không thấy tôi ghê tởm chứ?”
Khi nãy?
Ý anh là lúc anh sờ mông tôi sao?
Tôi không nhịn được khẽ cười, có chút ngượng ngùng quay mặt đi: “Tôi không để ý đâu.”
Nói rồi tôi đứng dậy định đi lên lầu, thuận miệng hỏi thêm: “Anh muốn lên cùng không?”
Vừa dứt lời, Đoàn Kiêu khi nãy còn có vẻ tự ti, bỗng nhiên nổi giận.
Anh đứng bật dậy, cao hơn tôi hẳn hai cái đầu, lớn giọng quát: “Mới chia tay nửa năm mà em đã sa đọa đến mức này rồi à?”
Chẳng ai thích bị mắng là sa đọa cả.
Huống hồ tôi là người có lòng tự tôn mạnh mẽ.
Nghe xong lời anh, tôi không do dự tặng ngay cho anh một cái tát: “Tôi sa đọa khi nào? Nói rõ ràng đi.”
Rõ ràng từ khi chia tay anh, vận may và sự nghiệp của tôi đều thuận lợi hơn hẳn.
Còn về tình cảm…
Đúng là có không ít người theo đuổi.
Nhưng nếu không phải vì trong lòng tôi còn vương vấn anh, giữ thân như ngọc vì anh thì chắc tôi cũng đã hẹn hò ba người năm người rồi.
Vậy mà giờ đây lại bị anh chỉ vào mặt mắng sa đọa.
Thật sự ấm ức muốn khóc.
Nhưng hiện tại, Đoàn Kiêu lại làm vẻ mặt còn khổ sở hơn cả tôi, bị tôi chặn ở góc cầu thang như thể chú cún nhỏ đáng thương.
“Tôi phải về nhà.”
Anh càng muốn đẩy tôi ra, tôi lại càng cố chấp muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc trong mắt anh tôi đã trở thành cái gì rồi.
“Anh về nhà cái gì chứ? Rõ ràng là anh tự nhiên xuất hiện, làm tôi nửa khô nửa ướt thế này rồi lại mắng tôi sa đọa. Trong mắt anh rốt cuộc tôi là gì? Nói rõ ràng đi!”
Biểu cảm của Đoàn Kiêu cứng đờ, mấy lần định nói rồi lại thôi.
Cuối cùng chỉ để lại một câu: “Tin nhắn đó… có phải em gửi nhầm người rồi không?”
Tôi còn chưa kịp hiểu, anh đã tự cười giễu bản thân: “Đúng là tôi không biết tự lượng sức mình mà.”
Nghe anh nhắc đến tin nhắn, tôi lập tức mở điện thoại ra xem.
Quả nhiên, tôi gửi nhầm thật rồi.
Tin nhắn vốn định gửi cho sếp, lại gửi nhầm cho Đoàn Kiêu nên thành ra mới có hiểu lầm ngớ ngẩn thế này.
Cũng tại cả hai người họ đều dùng ảnh đại diện là con cừu nhỏ.
Dù không phải cùng một con cừu nhưng vì lúc gửi tin nhắn mưa to quá, hơn nữa tôi còn ghim anh lên đầu danh sách nên mới nhìn nhầm.
Nghĩ lại hành động ngớ ngẩn của mình, tôi đỏ mặt giải thích: “Xin lỗi nhé, tôi gửi nhầm đấy. Vốn định gửi cho sếp tôi, chính là cô gái khi nãy. Chắc do mưa to quá nên tôi thao tác nhầm thôi.”
Tôi ngại ngùng xoa trán cười gượng: “Anh… Anh không nghĩ tôi muốn quay lại với anh… hay là hẹn… hẹn cái đó với anh đấy chứ?”
Tôi ngước lên nhìn vào mắt Đoàn Kiêu, định bụng nếu anh hiểu lầm thì cứ thuận nước đẩy thuyền vậy.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại có tin nhắn đến: “Bé cưng, tối qua chắc mỏi tay lắm phải không? Ngày mai để chị làm cho nhé.”
Đoàn Kiêu nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường: “Nhìn là biết em thích làm việc bằng tay rồi, nhưng giờ thì tránh ra, tôi về nhà đây.”
Tôi thật sự rất ghét cái giọng điệu của Đoàn Kiêu.
Không rõ ràng là ý gì, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Như thể tôi đã làm gì có lỗi với anh vậy.
Tôi cũng chẳng muốn chiều theo anh nữa, chỉ nhích người sang một bên để anh rời đi.
5
Tôi đang định mò mẫm trong bóng tối lên lầu.
Đột nhiên, cánh cửa ở lối cầu thang bộ lại kẽo kẹt mở ra.
Tôi chiếu đèn pin về phía đó.
Rôi trợn mắt khinh bỉ.
Quả nhiên, vẫn là Đoàn Kiêu.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt bất lực, bực bội nói: “Rốt cuộc anh muốn gì đây?”
“Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Đã nói là gửi nhầm tin nhắn chứ không cố ý mà, sao anh vẫn chưa chịu buông tha vậy chứ.”
Đoàn Kiêu không nói gì, bước theo tôi lên vài bậc thang.
Sau đó lưu luyến nhìn tôi một cái rồi đi lên trước tôi.
“Không phải đang mất điện sao? Tôi đưa em lên nhà.”
Nói xong, như đang dỗi, anh chìa cán dù ra trước mặt tôi: “Nếu em thấy ghét tôi thì cứ cầm lấy cái dù này đi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không chạm vào em đâu.”
Tôi nhận ra Đoàn Kiêu có gì đó không ổn.
Giờ đây ngay cả khi nói chuyện, anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nhưng rốt cuộc anh đang hiểu lầm điều gì vậy chứ?
Tôi thật sự cạn lời rồi.
Không chịu nổi nữa, tôi bực bội gầm lên: “Muốn chạm thì chạm, không chạm thì thôi.”
“Thiếu gì người muốn chạm vào tôi!”
Thấy tôi nổi giận, Đoàn Kiêu cũng không nói gì thêm, lặng lẽ bước trước tôi, từng bậc từng bậc dẫn tôi lên lầu.
Đến tầng sáu thì khu chung cư có điện lại.
Nhưng Đoàn Kiêu vẫn nhất quyết đưa tôi đến tận cửa nhà.
Tôi cứ tưởng đó là cái cớ của anh, tưởng anh sẽ nấn ná thêm rồi nhân cơ hội theo tôi vào nhà làm mấy chuyện mờ ám.
Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Đưa tôi tới cửa xong, anh quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
Tức quá, tôi cầm cây dù ném mạnh ra xa mấy mét rồi dằn mạnh cửa lại.
Đồ đàn ông thối tha!
Sau khi tắm rửa xong, tâm trạng tôi cũng bình ổn hơn một chút.
Bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Nghĩ kỹ lại thì…
Có khi nào anh muốn làm chuyện đó nhưng vì sĩ diện nên không dám nói thẳng nên đành vòng vo mong tôi chủ động không nhỉ?
Nhưng mà không đúng.
Với tính cách thẳng thắn của anh, miếng mồi ngon dâng đến miệng rồi sao có thể không ăn mà quay lưng đi được chứ?
Lúc chia tay, anh còn nhất quyết phải làm vài lần mới chịu buông tha tôi cơ mà.
Giờ đây chúng tôi đã nửa năm không gặp rồi.
Chẳng lẽ anh không thấy đói? Không gấp? Không có nhu cầu sao?
Hay là… anh cai rồi?
Nghĩ mãi không thông, đầu tôi đau nhức.
Thôi thì khỏi nghĩ nữa.
Sau khi tắm xong, lên giường nằm, tôi thấy tin nhắn dài của Đoàn Kiêu gửi đến.
Đại khái là hôm nay là sinh nhật anh.