Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Trước đây năm nào tôi cũng canh đúng nửa đêm để chúc mừng sinh nhật anh.

Vậy mà hôm nay đã qua nửa tiếng rồi vẫn không thấy tin nhắn của tôi.

Anh bảo anh rất buồn, còn nói về nhà uống rất nhiều rượu.

Nhớ tôi đến mức nào, mức nào ấy.

Câu cuối cùng thì lại bảo là làm phiền cuộc sống mới của tôi rồi.

Sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Còn chúc tôi hạnh phúc?

Chúc tôi hạnh phúc? Tôi sắp kết hôn à?

Gì vậy trời?

Không biết phải trả lời thế nào.

Đúng lúc đó, anh thu hồi tin nhắn dài ngoằng kia.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chờ khoảng hai phút, vờ như chưa thấy gì rồi gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho anh: “Đoàn Kiêu, sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ nhé.”

Phía bên kia trả lời ngay lập tức: “Cảm ơn bà xã, em vẫn còn yêu anh phải không?”

Rồi lại thu hồi.

Chờ thêm vài phút, anh lại gửi tin nhắn khác với giọng điệu bình thản: “Cảm ơn, nhưng đã chia tay rồi thì không cần canh giờ chúc mừng sinh nhật nữa đâu, kẻo có người ghen.”

Tôi chưa kịp hỏi “người” mà anh nói là ai thì anh lại thu hồi tin nhắn.

Một phút sau, anh chỉ gửi gọn lỏn một chữ: “Cảm ơn.”

Tôi buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, quăng luôn điện thoại sang một bên.

Kệ anh muốn nói gì thì nói.

Khó khăn lắm tôi mới chỉnh được giờ ngủ từ hai ba giờ sáng về lại mười hai giờ khuya.

Ai cũng đừng hòng cản tôi đi ngủ sớm.

6

Sáng thức dậy, nếu không nhìn nhầm…

Khung trò chuyện với Đoàn Kiêu đầy rẫy những thông báo thu hồi tin nhắn.

Và tin cuối cùng anh gửi là: “Cảm ơn.”

Tôi nheo mắt, nở nụ cười giả tạo.

Gửi lại cho anh một sticker chúc mừng sinh nhật kinh điển.

Rồi bắt đầu chuẩn bị vệ sinh cá nhân để đi làm.

Cũng may công tác phòng chống của thành phố rất tốt.

Mưa lớn như hôm qua mà không hề ảnh hưởng đến việc đi làm của tôi.

Đúng là đỉnh của chóp!

Trong buổi họp thảo luận sáng nay, tôi ngáp ngắn ngáp dài, mắt cứ díp lại.

Sếp dùng tập tài liệu gõ nhẹ lên đầu tôi, giọng điệu cưng chiều: “Buồn ngủ lắm hả? Vậy nghỉ nửa tiếng rồi họp tiếp nhé.”

Mấy vị tổ trưởng lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn.

Có người còn nhắn riêng cho tôi: “Cô có để ý không? Sếp đối xử với cô khác hẳn với bọn tôi đó.”

Tôi ngáp một cái, thản nhiên đáp: “Biết chứ, cô ấy thích tôi mà.”

“Đương nhiên là phải đối xử khác với tôi rồi.”

Đồng nghiệp gửi lại một sticker gào thét.

Tôi tiếp tục khoe khoang: “Hê hê, không phải ai cũng có thể thân với sếp thành bạn thân đâu nhé. Các cô học hỏi chút đi.”

“Nói nhỏ cho nghe, sếp còn tặng tôi cái tủ quần áo đó. Ghen tị không?”

Đầu bên kia im lặng hồi lâu nhưng người đó lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Cô ấy mấp máy miệng: “Tủ quần áo?”

“Tủ?”

Được đồng nghiệp nhắc khéo, tôi bỗng nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Chẳng lẽ… sếp… thích tôi?!

Trước tiên phải nói rõ, tôi không ghét les.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng là les nha.

Tôi đã quen được Đoàn Kiêu chiều chuộng bao năm nay rồi, hoàn toàn thích ứng với chuyện nam nữ.

Giờ mà đổi sang nữ nữ thì áp lực tâm lý lớn lắm.

Chắc tôi chịu không nổi đâu.

Giờ phải làm sao đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định phải khiến cô ấy sớm dứt tình với tôi.

Nói là làm, chính là ngay bây giờ.

Cô ấy nói muốn giúp tôi lắp tủ, chắc chắn là muốn nhân cơ hội đó để phát triển mối quan hệ.

Vậy tôi sẽ lợi dụng hôm nay là sinh nhật của Đoàn Kiêu để nói rõ mọi chuyện với cô ấy.

Để cô ấy nghĩ rằng tôi có ý định tái hợp với Đoàn Kiêu và tôi là “thẳng” hoàn toàn.

Như vậy, cô ấy sẽ tự hiểu giữa tôi và cô ấy không có khả năng nào cả.

Với tính cách kiêu hãnh của cô ấy, chắc chắn sẽ không hạ mình theo đuổi tôi nữa.

Tuyệt vời, kế hoạch hoàn hảo.

Đến xế chiều, khi đi ngang qua văn phòng của sếp, tôi thấy cô ấy đang cắm cúi nhắn tin liên tục.

Không biết là gửi cho ai, trông có vẻ khá gấp gáp.

Tôi cười gượng gạo, cứng đờ gõ cửa: “Chị Trình, hôm nay sinh nhật người yêu cũ của em, anh ấy lại đến nhà chơi. Hay là, chuyện lắp tủ để hôm khác nhé?”

Cô ấy ngước lên nhìn tôi một cái, thản nhiên đáp: “Không sao đâu, không ảnh hưởng gì đến chuyện lắp tủ cả.”

Ừm…

Tôi định từ chối lần nữa: “À… Tính tình người yêu cũ của em hơi kỳ quặc. Em sợ anh ấy sẽ gây khó dễ cho chị.”

Cô ấy gõ điện thoại thêm một lúc lâu, cuối cùng mới đặt xuống.

Ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Hứa Nam, bạn thân của em ngày mai về nước phải không?”

“Em có cần chị ra sân bay đón giúp không?”

Tôi nhíu mày.

Bạn thân tôi?

Về nước á?

Sao tôi lại không biết gì hết vậy?

Khoan đã… Cậu ấy ra nước ngoài khi nào chứ?

Thấy tôi ngơ ngác, sếp đỏ mặt giải thích: “À, chị là bạn cũ của người phụ trách bên công ty của bạn em. Tuần trước công ty họ đi du lịch nước ngoài theo đoàn. Ngày mai là hết lịch trình rồi.”

“Ngày mai em nhiều việc lại còn tới kỳ sinh lý, chắc chắn không kịp ra sân bay đón đâu. Chị lại tiện đường nên định giúp em đón luôn.”

Tôi bàng hoàng, hóa ra cô ấy thầm thương tôi đến mức này rồi sao?

Đến cả lịch trình của bạn thân tôi cũng điều tra kỹ càng như vậy.

Bảo sao lần trước cô ấy tặng cả tủ quần áo cho bạn tôi.

Thì ra là muốn lấy lòng người thân cận bên tôi.

Trời đất ơi!

Một đứa con gái thẳng như tôi mà lại chẳng nhận ra gì hết.

Đúng là đáng chết mà.

Nếu tôi sớm nhận ra, có khi đã sớm giúp cô ấy quay đầu là bờ rồi.

Giờ đây tôi chỉ còn biết cười gượng gạo rồi ủ rũ rời khỏi văn phòng của sếp.

7

Tay nghề của sếp tôi quả thật không tệ.

Lần này chỉ mất hơn nửa tiếng đã lắp xong cái tủ.

Nhân lúc cô ấy ra ngoài lấy đồ ăn, tôi vội vàng chuyển quần áo từ tủ cũ sang tủ mới.

Vừa lôi hết quần áo ra ngoài, Đoàn Kiêu đã gọi video tới.

Lúc này tôi mồ hôi nhễ nhại, trán đẫm mồ hôi, hai tay còn run rẩy vì vừa nãy cố gắng khiêng tủ quá sức.

Nhưng tôi không bận tâm đến tình trạng của mình, chỉ nghĩ cách làm sao để Đoàn Kiêu mau chóng đến cứu mình nhằm khiến sếp biết khó mà lui, tránh khỏi tai họa khôn lường.

Tôi bày ra bộ mặt đáng thương, cầm điện thoại giơ lên hướng về phía cái tủ mới, giọng nũng nịu: “Xem đi, vừa nãy tôi với sếp cùng khiêng cái này, mệt đến nỗi tay tôi muốn rụng luôn rồi đây này.”

“Anh trước giờ nào có nỡ để tôi vất vả như vậy đâu, mau qua đây giúp tôi đi.”

Màn hình bên kia, sắc mặt Đoàn Kiêu đen như nhọ nồi, cả người tỏa ra khí lạnh băng giá.

Tôi không nhịn được mà rùng mình một cái, hỏi: “Đoàn Kiêu, anh nói gì đi chứ?”

Sau đó, anh lạnh lùng phun ra một câu khó hiểu: “Em cũng giỏi thật đấy, Hứa Nam.”

“Tôi làm công cụ riêng cho em còn chưa đủ, giờ lại muốn tôi phục vụ cả người khác?”

Đúng lúc này, sếp tôi cầm túi đồ ăn mở cửa bước vào.

Bời vì để cô ấy ghen, tôi cố ý nói to hơn: “Phục vụ gì mà phục vụ chứ, anh phục vụ ít thôi!”

“Không nói với anh nữa, mau qua đây đi. Nếu đến trễ, anh sẽ chẳng có gì để ăn đâu!”

Nói xong, tôi đưa điện thoại về phía túi đồ ăn trong tay sếp rồi lập tức cúp máy.

Tôi cười ngốc nghếch giải thích với sếp: “Haiz, người yêu cũ của em đó. Cứ vô duyên vô cớ nói mấy chuyện linh tinh, đáng ghét chết đi được.”

Sếp ngẩng đầu liếc tôi một cái: “Đó chính là người đàn ông ảnh hưởng đến sự nghiệp của em?”

Tôi gật đầu: “Coi… coi như vậy đi ạ.”

Cô ấy khẽ hừ một tiếng rồi bất ngờ thở dài khuyên nhủ: “Thế thì không đáng mặt đàn ông chút nào. Em phải nhớ kỹ, người đàn ông nào cản bước tiến của phụ nữ thì đều không phải người tốt. Em phải kiếm tiền, phải thăng tiến trong sự nghiệp, sao có thể chỉ vì một gã đàn ông mà dừng bước được chứ. Tiểu Hứa à, em… haiz.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương