Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qQxCvXI82
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Từ lúc ta ăn mặc lôi thôi chạy khỏi yến tiệc ở hồ Bình, danh tiếng coi như mất sạch.
Ốm liệt giường hơn nửa tháng, một chiếc kiệu hoa dừng lại trước phủ.
Muội thứ mời các tiểu thư quyền quý trên kinh thành đến phủ làm khách. Qua một tấm bình phong, nàng cố ý cất cao giọng:
“Công công Ngô tuy đã ngoài sáu mươi, nhưng từng là tâm phúc bên cạnh tiên đế. Nay người muốn nạp đại tỷ làm thiếp, cũng xem như phúc khí của nhà họ Lý ta.”
“Muội muội Vân Hòa, chiếc trâm này là công tử Lục tặng phải không? Hai người sắp định ngày rồi chứ?”
Ngón tay ta siết chặt viền chăn đến trắng bệch. Công tử Lục trong lời họ — vốn là vị hôn phu của ta, Lý Ngọc Dao.
Trong yến tiệc ở hồ Bình, ta bị đưa lên giường của công công Ngô. Vị hôn phu của ta, Lục Hoài Sinh, cũng từ đó mà trở thành vị hôn phu của muội thứ.
Ta và Lục Hoài Sinh quen nhau ở Nhã Cầm Các.
Suốt một năm qua, ta chưa từng chê bai xuất thân bần hàn của hắn, chỉ vì hắn là người duy nhất hiểu tiếng đàn của ta.
Khoa cử trượt dài, Lục Hoài Sinh khi say đã lỡ va vào xe của Tả thừa tướng. Mà học trò dưới trướng Tả thừa tướng lại trải rộng khắp triều đình, họ buông lời cấm hắn không được tái dự khoa cử.
Lục Hoài Sinh không tìm được đường lui, trong lòng nảy sinh tà niệm.
Nửa tháng trước, trong yến tiệc ở hồ Bình, tiếng đàn của ta khiến cả hội trầm trồ. Công công Ngô ngồi trên cao cũng không tiếc lời khen ngợi:
“Không hổ là ‘Thiên kim tố thủ’ được Trưởng công chúa Thiều Ninh không ngớt lời tán thưởng. Âm vang quẩn quanh trong lòng người, chẳng say vì rượu mà say vì khúc nhạc.”
Ở cuối dãy ghế, nơi khách mời thấp kém ngồi, ánh mắt Lục Hoài Sinh khẽ lóe sáng đầy kích động.
Khi ta lui khỏi yến tiệc, vừa ra đến hiên ngoài sảnh thì bị Lục Hoài Sinh chặn lại:
“Ngọc Dao, lần này may mà có nàng.”
Hắn đưa ta một chén trà, bảo ta nhuận giọng. Ta chẳng chút nghi ngờ.
Nào ngờ vừa uống xong, thân thể liền mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự.
2.
Tiếng tơ tiếng trúc vẫn rộn ràng bên ngoài, ta từ cơn mê mờ mà tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc nhuyễn tháp.
Cổ họng khô rát, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh.
Yến tiệc bên ngoài vẫn chưa tàn.
Công công Ngô nồng nặc mùi rượu bước vào, ánh mắt lạnh lẽo găm chặt vào người ta.
Hắn không nói lời nào, nhào đến xé toạc y phục trên người ta.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chẳng làm gì được — chỉ có thể ép ta phải lả lơi dụ dỗ trên giường.
Ta không thể cất tiếng, cũng không thể cầu cứu.
Chỉ còn cách dốc sức đẩy hắn ra, rút cây trâm cài tóc bằng ngọc trắng, kề vào cổ mình, khẽ mấp máy môi:
“Tha cho ta.”
Hứng thú trong mắt hắn lập tức tan biến, nụ cười nửa miệt thị nửa giễu cợt:
“Lý cô nương, ngươi cho rằng hôm nay đến được đây, chỉ là nhờ vào một mình Lục Hoài Sinh sao?”
Tim ta chợt lạnh đi một nhịp.
Công công Ngô xoa cằm, vẻ mặt thâm sâu khó dò, tay chỉ về cánh cửa:
“Ngươi có thể đi. Nhưng nhớ kỹ, một khi bước qua cánh cửa này, nếu còn muốn vào phủ ta lần nữa… thì chỉ có thể được rước vào với thân phận thiếp thất mà thôi.”
3.
Sau khi ta ăn mặc xốc xếch bỏ chạy khỏi yến tiệc hồ Bình, chỉ qua một đêm, vị hôn phu kia đã trở thành hôn phu của muội thứ.
Còn ta, trở thành trò cười của cả kinh thành.
Phụ thân làm ngơ như kẻ điếc.
Kế mẫu ôm chặt lấy mười lượng vàng trong tay, hốt hoảng nói:
“Lý Ngọc Dao, ngươi chạy về đây làm gì? Thanh danh của ngươi đã chẳng thể vớt vát nổi nữa rồi!”
Ta từng ngây ngốc nghĩ rằng, nhà là nơi có thể giúp ta che gió chắn mưa.
Chỉ cần ta chạy đủ nhanh.
Chỉ cần ta có thể trốn về được…
thì sẽ được bình an.
Nhưng thì ra, cọng rơm cuối cùng cứu mạng — lại chính tay họ chặt đứt.
Kế mẫu dùng dải lụa dày trói chặt ta trên giường.
“Công công Ngô vừa gửi lời tới, nửa tháng nữa là ngày lành tháng tốt. Nếu không phải vì đôi tay này được quý nhân để mắt tới, ta thật chẳng nỡ dùng thứ lụa hảo hạng này.”
Phụ thân liếc nàng một cái, lạnh lùng hừ nhẹ:
“Nó không chịu làm chính thất, thì làm thiếp cũng được. Đợi công công Ngô nguôi giận, sau này tất sẽ được cất nhắc.”
4.
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, kiệu hoa của công công Ngô dừng lại trước phủ.
Nhà họ Lý chẳng qua là thương hộ, những quý nữ kia chịu nhận lời mời của muội thứ, chẳng qua cũng chỉ vì muốn tận mắt chứng kiến một hồi náo nhiệt — một cành lê đè nát hải đường, một phen oanh ca ép liễu.
Sau khi nhận hết lễ vật từ tay các quý nữ, muội thứ bước vào phòng, lạnh giọng cảnh cáo:
“Hỷ nương sắp tới rồi, tỷ vẫn nên an phận thì hơn.”
“Đợi ca ca Hoài Sinh làm nên công danh, tất sẽ rước ta vào cửa trong vinh hiển. Những phúc phần tỷ không giữ được, cứ để muội hưởng thay.”
Ta khép mắt lại, nửa tháng qua, cuối cùng cũng đã thông suốt mọi chuyện.
Nhà họ Lý vốn là phường buôn bán.
Ba năm trước, quê nhà Kỳ Châu gặp nạn đói kém, cả nhà theo phụ thân lên kinh, nương nhờ vào cửu cửu giữ chức trong triều.
Nhờ có cửu cửu nâng đỡ, nhà họ Lý mới mở được tiệm tơ lụa nơi kinh thành, gây dựng cơ nghiệp.
Thế nhưng một tháng trước, cửu cửu bị điều khỏi kinh, giáng chức về châu phủ, từ đó nhà họ Lý không còn ai làm chỗ dựa nơi kinh đô.
Phụ thân và kế mẫu đã quen sống trong cảnh vinh hoa phồn thịnh, sao cam lòng quay lại miền quê nghèo khó?
Lục Hoài Sinh cần một tấm bài thiếp thông môn, để mở lối bước lên con đường vinh hiển.
Mà nhà họ Lý tuy có tiền nhưng không có thế, phụ thân muốn tranh ngôi hoàng thương, lại bị các thế gia vọng tộc chê cười. Con gái nhà thương hộ không lọt nổi vào mắt họ, ông bèn lùi một bước, tìm đường khác.
Không gì dễ sai khiến hơn một chàng rể biết nịnh thế leo cao.
Các tiểu thư trong tộc đều tầm thường, muội thứ Lý Vân Hòa lại là con gái duy nhất do kế mẫu sinh ra.
Vì thế, ta bị bọn họ thản nhiên bán đi với một cái giá thật tốt.
Thật nực cười thay — giữ lễ, biết điều, hóa ra cũng là một cái tội.
Khi hỷ nương đưa ta lên kiệu, ta gạt tay bà ta ra, kéo váy cưới mà bỏ chạy.
Tuyết bay mịt mùng, ta chạy đến rách cả gấu váy, ngay cả một chiếc giày thêu cũng rơi mất.
Phủ công công Ngô đèn hoa rực rỡ, cờ xí hồng lợp, sẵn sàng cho một buổi “hỉ sự”.
Hỷ kiệu của thiếp thất xưa nay chỉ được vào từ cửa phụ, bước vào trong đó, có kêu trời cũng không ai ứng.
Ta nhất định phải bước vào từ chính đường, để tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy.
Khi họ nhìn thấy ta vận hỷ phục đỏ tươi, tóc rối trâm nghiêng, ai nấy đều ngỡ ngàng như vừa thấy quỷ.
Trên cao, ánh mắt công công Ngô như rắn độc trườn tới, lạnh lẽo bức người.
Cổ họng ta vẫn chưa hồi phục, vừa mở miệng, âm thanh khàn đặc như một bà lão lục tuần:
“Tiểu nữ Lý Ngọc Dao, tham kiến Cửu Thiên Tuế. Tân đế vừa đăng cơ, công công Ngô thuận thế rút lui, được Hoàng thượng ban phủ đệ, an hưởng tuổi già nơi kinh thành—quả là phúc lớn trời ban.”
Dẫu từng có lúc, những nội thị được ông ta dạy dỗ đều thành tâm phúc bên cạnh tân đế, nhưng nay… không còn ai gọi ông ta một tiếng ‘Cửu Thiên Tuế’ nữa.
Nghe lời tâng bốc ấy, sắc mặt công công Ngô dịu đi đôi chút:
“Lý cô nương hành sự gan dạ như vậy, lại hợp khẩu vị của bổn gia.”
Hắn từng bước đi xuống chính sảnh, ánh mắt lướt qua bộ hỷ phục đỏ chói trên người ta:
“Đến hỷ kiệu cũng không chịu ngồi? Lý cô nương sốt ruột đến vậy sao?”
Tiếng cười vang lên rộn rã giữa đám quan khách, không ngớt lời tán dương công công Ngô có được mỹ nhân như ý.
Ta cất giọng khàn đặc, từng chữ rõ ràng:
**“Ta tới… là để thoái hôn.”
Ta né người tránh bàn tay hắn đưa tới, lùi lại một bước, cúi mình thật sâu:
“Cửu Thiên Tuế xưa nay nổi danh rộng kết anh tài, có đức có nghĩa chẳng khác gì Mạnh Thường, Xuân Thân thuở trước. Nếu đã trọng nghĩa với anh hùng thiên hạ, sao lại làm khó một tiểu nữ như ta?”
Công công Ngô ánh mắt khẽ run, đột ngột ho khan một tiếng.
Hắn đảo mắt nhìn khắp lượt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên người ta:
“Xem ra, đi theo một kẻ thái giám như ta, thật đã uổng phí cô nương rồi?”
Ta không né tránh, kiên quyết đối mặt, không nhường lấy nửa tấc.
Ta đang đánh cược—cược rằng điều công công Ngô cần là để thiên hạ đều thấy, ta, Lý Ngọc Dao, là tự nguyện gả cho hắn.
Hắn kéo dài thanh âm the thé, giọng đầy châm biếm:
“Ngay cả tiên đế còn chưa từng dám bôi nhọ thể diện của bản gia như vậy.”
Ta mím môi, từng chữ từng lời rõ ràng rành rẽ:
“Cầu ngài… thành toàn.”
Sắc mặt công công Ngô chợt tối sầm lại, toàn sảnh lập tức im bặt như tờ.
Một hồi lâu sau, hắn xoay người, khoát tay áo, thở dài lạnh nhạt:
“Cũng được… Dưa hái ép sao ngọt? Nếu ngươi không chịu theo lời cha mẹ, thì thôi vậy. Bản gia đã đưa cho nhà họ Lý mười lượng sính lễ, coi như giao dịch đã xong.”
Ta nghiến răng, toàn thân chợt cứng lại.
Kế mẫu làm sao chịu nhả ra món hời đã nuốt vào miệng?
Hắn như đoán được điều đó, cười nhạt, miệng khẽ nhếch:
“Không lấy lại được tiền? Vậy thì… dùng đôi tay ngàn vàng của Lý cô nương mà đổi.”
Công công Ngô vỗ tay một tiếng, người hầu dâng lên giá nến.
Hắn cầm lấy một cây nến đỏ, áp sát ta, tay siết chặt cổ tay ta như gọng kìm.
Nến nghiêng xuống, sáp nóng nhỏ tí tách, ngọn lửa lập tức bốc lên, liếm tới tận xương trụ tay ta.
Ta đau đến nhíu mày, nhưng vẫn nghiến răng không lùi nửa bước.
Hắn chau mày nhìn ta, rồi hất tay ném xuống trước mặt một con dao găm:
“Bản gia không có kiên nhẫn. Tự tay… cắt đi.”
Trên ghế khách, có người khẽ thở dài.
Ta hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại nơi lưỡi dao sắc bén trên nền đất.
Ta biết họ đang tiếc điều gì.
Ta bắt đầu học đàn từ năm sáu tuổi, sở trường cầm nghệ, thêu thùa nữ công cũng dốc lòng rèn luyện, chưa từng lười nhác dù chỉ một ngày.
Năm ngoái, Trưởng công chúa mở tiệc, ta thay sư phụ Nhã Cầm Các dự tiệc, một khúc đàn vang danh khắp kinh thành.
Mà từ hôm nay trở đi, kinh thành sẽ không còn Lý Ngọc Dao với đôi tay ngàn vàng nữa.
Còn ta, cả đời này… chẳng thể chạm vào đàn lần nào nữa.