Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[Ngoại truyện · Phương Mặc Đình]
Sử sách chép rằng:
Phương Mặc Đình cả đời chưa từng bại trận.
Nhưng chỉ có chính hắn mới rõ —
đã từng thua.
Chuyện đó… xảy ra ba năm trước.
Trong mắt thiên hạ, đó là một trận thắng lấy ít địch nhiều, một chiến công vang dội, xứng đáng được khắc lên chính sử, lưu truyền ngàn đời.
Thế nhưng… không ai biết, để giành lấy thắng lợi ấy, bọn họ đã phải trả cái giá thê thảm đến thế nào.
Đội quân làm mồi nhử —
là những người cam tâm đi vào chỗ chết.
Từng gương mặt trong số họ,
về sau… đêm nào cũng hiện về trong giấc mộng của hắn —
quái dị, thê lương, rành mạch đến từng chi tiết.
Bọn họ là lão binh, là những huynh đệ từng cùng hắn vào sinh ra tử suốt bao năm chinh chiến.
Cũng chính là những người ấy, vào lúc ấy —
không hề do dự mà bước ra trước mặt hắn.
Bọn họ chẳng mấy ai từng đọc sách,
miệng không biết nói ra những đạo lý văn hoa bóng bẩy.
Lúc đó, mỗi người đều lúng túng đỏ mặt, ngập ngừng thật lâu, rồi vỗ mạnh lên vai hắn mà nói:
“Phương tiểu Hầu gia… tụi nhỏ còn trẻ, còn tương lai dài rộng phía trước.”
“Tiểu Hầu gia à, đánh giặc nơi tiền tuyến, chuyện liều mạng… cứ để lão Nhậm ta xung phong đầu tiên.”
“Tướng nhân từ thì binh không nghiêm.”
Hắn hiểu điều đó.
Hắn biết rất rõ —
giờ Dần đêm ấy… chính là cơ hội cuối cùng.
Cho nên, dù trong lòng nghìn vạn lần không đành…
hắn vẫn ra lệnh.
Những người lính già… dùng thịt xương máu thịt, xé ra một con đường máu.
Chừa lại một đường sống cuối cùng, cho những người ở lại.
Trận chiến ấy, trong mắt người đời, quả là một chiến công hiển hách.
Là nét vẽ đậm nhất trong quyển công danh lừng lẫy của Phương Mặc Đình.
Nhưng… chỉ có chính hắn biết,
quyển công danh ấy — dính đầy máu.
Trở về từ nơi chiến trường, hắn mang theo di vật của những người đã khuất.
Có mũi tên gãy, có chuôi đao sứt, có lá cờ rách.
Từng nhà, từng nhà một…
hắn đích thân đem những mảnh tàn tích ấy về tận cửa.
Có phụ nhân vừa khóc vừa cười:
“Tiểu Hầu gia… trụ cột nhà ta nói, được theo người ra trận, dù chết… cũng cam lòng.”
Nhưng cũng có người… ngẩng đầu, lệ đỏ tràn mắt, nghẹn giọng hỏi:
“Vì sao… người không mang chàng ấy về cho ta?”
Với Phương Mặc Đình, mọi lời chỉ trích hắn đều có thể gánh chịu.
Nhưng những ánh mắt chảy máu mà không bật thành lời,
lại mang theo nỗi thất vọng sâu thẳm, khiến hắn không dám đối mặt.
Từ đó về sau…
hắn bỗng không còn dám chạm vào thanh trường thương của chính mình nữa.
Tiếng đao, tiếng thương, tiếng kiếm gươm va chạm…
Chỉ cần vang lên, cũng đủ khiến hắn nhớ lại đêm dài ấy —
một đêm đen dằng dặc tưởng như vĩnh viễn không bao giờ có được ánh sáng ban mai.
Hộ cuối cùng hắn đến —
là một bà lão đã ngoài bảy mươi tuổi.
Con trai độc nhất của bà… đã vĩnh viễn không thể trở về.
Hắn mang theo bạc phúng viếng đến trao tận tay.
Bà lão lao ra khỏi cửa, nắm chặt lấy cổ áo hắn, giọng run run, gào khóc như điên:
“Ngươi giết nó! Là ngươi giết nó! Là ngươi!”
Người trong làng nghe tin kéo đến, không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ thấy bà lão vật vã nức nở.
Tưởng rằng hắn đang bắt nạt người già, bèn lao vào:
Đá ném, gậy gộc giáng xuống.
Phương Mặc Đình kéo lê đôi chân bị thương, cứ thế lảo đảo mà đi, không biết đi đâu.
Hắn nghĩ, lúc ấy mình chắc hẳn trông thê thảm đến cực điểm,
không khác gì một tên ăn mày đầu đường.
Đêm về.
Trong rừng vang lên tiếng động lạo xạo giữa bụi lá khô.
Cuối thu rét buốt, dòng nước suối lạnh như băng chảy ngang qua chân hắn, táp lên vết thương chưa lành.
Nhìn máu đỏ thẫm từ vết thương loang ra, chảy lẫn trong nước…
Hắn không còn cảm thấy đau — chỉ thấy tê dại.
Nếu như… cứ thế mà chết đi…
Nghĩ đến khả năng đó, Phương Mặc Đình lại thấy trong lòng thoáng nhẹ đi một chút, lạ thay là còn có phần thảnh thơi.
—
Ngay đêm hôm đó, trong thế giới khô cằn hoang hoải của hắn,
đột nhiên xuất hiện một người.
Một nữ tử còn rất trẻ, vận áo quần tầm thường như bao nữ nhi bình dân khác, sau lưng còn dắt theo một con mèo gầy trơ xương.
Một người một mèo, vừa quái dị, vừa chật vật.
Cô nương đó trông chẳng hề sống sung sướng gì.
Vừa đến bên bờ suối, đã vốc nước uống ừng ực, như thể cả ngày chưa từng chạm giọt nào.
Rồi, cô rất cẩn thận lấy ra từ lòng ngực mình nửa chiếc bánh bao cũ kỹ, ôm như trân bảo.
Trước ánh trăng bạc ngà,
cô nương ấy… khuôn mặt gầy guộc đến mức xương cằm lộ ra rõ rệt,
thế mà đôi mắt lại vô cùng sáng, sáng đến lạ thường.
Mặc cho nước suối đã thấm ướt môi,
môi nàng vẫn nứt nẻ khô cằn.
Đến khi phát hiện ra hắn đang ngồi bên đám đá loạn xạ,
ánh mắt nàng lập tức tràn đầy kinh hoảng, thậm chí còn cảnh giác gầm lên như mèo con dựng lông:
“Đừng lại gần!”
Lúc ấy, Phương Mặc Đình suýt nữa bị chọc cười.
Ở biên cương hắn từng gặp nữ tướng tay cầm đao kiếm,
ở kinh thành cũng từng tiếp xúc với bao tiểu thư thế gia, quý nữ phong nhã…
Họ đều mang ánh mắt chan chứa ái mộ hoặc dịu dàng nhìn hắn.
Lần đầu tiên trong đời —
có người nhìn hắn như nhìn mãnh thú, như nhìn ôn thần, tránh còn không kịp.
Thật lạ, vào khoảnh khắc đó…
hắn lại chợt nhớ ra những chuyện tưởng đâu đã quên từ lâu — những câu chuyện vô nghĩa, những trò đùa xưa cũ.
Giọng hắn khàn khàn, nói:
“Ta bị thương ở chân, chỉ ngồi tạm ở đây nghỉ một lát thôi.”
Có lẽ chính ánh mắt hoang vu, tro tàn tuyệt vọng của hắn…
đã khiến nàng quay đầu, quay lại bên hắn.
Nàng cúi người xuống, đưa cho hắn một vuông khăn lụa, giọng nói khẽ khàng:
“Ít nhất cũng lau sạch bẩn trên mặt… nhìn vậy sẽ dọa người ta đấy.”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên như cười mà chẳng phải cười, tự giễu:
“Dọa người? Một tên đào binh như ta, không bị người người xúm lại đánh đuổi… đã là phúc ba đời rồi.”
Nàng cụp mắt, nhìn lướt qua vết thương trên chân hắn — không quá nặng.
Ánh mắt chợt nghi hoặc:
“Nam nhi thân cao bảy thước, tay chân lành lặn, sao lại ngồi đây để uổng phí một đời?”
Đêm hôm ấy, nàng ngồi tựa vào bên kia khối đá lớn.
Lặng lẽ, nói với hắn rất nhiều chuyện.
Trước khi rời đi, nàng để lại một câu:
“Tâm người trong quá khứ chẳng thể cưỡng cầu… thì hãy xoay chuyển vận mệnh tương lai.”
Sau này, thuộc hạ tìm được hắn.
Chiến sự nơi tiền tuyến sắp bùng nổ từng giờ.
Nhưng hắn mãi không quên —
nàng nói sẽ đến thượng kinh. Ở đó… có cữu cữu của nàng.
Hôm ấy, trong giọng nàng rốt cuộc cũng có chút vui vẻ thật sự:
“Ta sẽ đến Nhã Cầm Các ở kinh thành, trở thành người gảy đàn hay nhất ở đó. Đến lúc ấy, nếu ngươi muốn nghe ta đàn một khúc… e là phải tốn ngàn vàng đấy.”
Sợ hắn không tin,
nàng ngó quanh rừng cây — rừng thì làm gì có đàn?
Vội cúi người… bứt lấy một mảnh cỏ dài, kẹp giữa hai tay.
Giữa hai tảng đá, tiếng “gảy cỏ” vang lên rắn rỏi, sát khí ẩn tàng, từng nốt từng âm như gõ vào ký ức hắn —
gợi lại hình ảnh chiến trường, gió cát vàng bay phủ trời, máu chảy như mưa.
Sau này, có người từng xem tướng cho hắn, nói:
“Sát khí trong người ngài quá nặng… e rằng đời này chẳng gặp được vận may.”
Nhưng Phương Mặc Đình lại luôn cảm thấy —
chính mình… là người may mắn nhất trên đời.
Khi hắn cho rằng cả đời này sẽ chẳng còn dây dưa gì với nàng nữa…
một biến cố xảy đến,
nàng — lại trở thành thê tử của hắn.
Sau buổi đối đầu với Thánh thượng,
hắn dùng lời hứa rút khỏi quyền lực để đổi lấy
một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Đối với cái tên Lục Hoài Sinh,
lẽ ra Phương Mặc Đình nên lột da rút gân hắn,
thậm chí đến thế còn thấy chưa đủ.
Nhưng cuối cùng…
hắn vẫn không dám ra tay quá nặng.
Thực ra…
trước kia, hắn đã từng tìm nàng.
Lần về triều báo cáo sau trận chiến,
tính từ ngày đầu gặp nhau mới chỉ hai năm ngắn ngủi,
nàng quả nhiên đã trở thành người gảy đàn giỏi nhất kinh thành.
Nhưng khi ấy, bên nàng đã có một nam nhân khác.
Hắn từng đến Nhã Cầm Các, từng nghe nàng đàn một khúc.
Nói đúng hơn, là nghe nàng hợp tấu cùng một công tử họ Lục.
Người trong nhạc lâu tán thưởng không ngớt, gọi hai người là “một đôi bích nhân”, xứng đôi vừa lứa.
Ký ức ấy… chẳng hề đẹp đẽ gì.
Hắn chỉ nhớ mang máng —
lúc ngồi trong nhã gian tầng hai,
chén trà trước mặt từ nóng hổi trở nên nguội ngắt.
Khi hoàng hôn buông xuống,
hắn đã nghĩ thông suốt một điều:
“Có lẽ, đó mới chính là thứ nàng muốn — một khúc hòa âm, một người kề cận, một đời thanh bình.”
Thế rồi vận mệnh lại chuyển lối —
một trận biến cố, nàng trở thành thê tử của hắn.
Từng ngày ở bên nàng,
Phương Mặc Đình thu lại hết thảy sát khí, bạo liệt, quyết đoán.
Chỉ để…
làm người quân tử đĩnh đạc trong đôi mắt nàng.
Hắn không dám đánh cược.
Không dám đo lường xem đoạn tình cảm giữa nàng và Lục Hoài Sinh
— nặng đến nhường nào trong lòng nàng.
Lại càng sợ, nếu ra tay quá tàn nhẫn, sẽ khiến nàng sợ hắn, tránh hắn.
Hắn chỉ muốn…
mang đến cho nàng điều tốt đẹp nhất.
Có một chuyện, Phương Mặc Đình chưa từng nói cho Lý Ngọc Dao biết.
Hắn chưa từng có “thê tử trước”,
cả đời này, người duy nhất hắn yêu sâu sắc — cũng chỉ có nàng.
Về sau, giữa những ngày tháng yên bình có khói bếp, có ánh nắng rơi trên hiên,
hắn vẫn thường nhớ lại lần tái ngộ năm xưa.
Hắn nghĩ,
may mắn lớn nhất trong đời mình…
chính là ngày trở về kinh ấy.
Trận đại tuyết phủ trắng ngoài thành Trường An.
Hắn lặng lẽ đứng nhìn nàng thật lâu.
Khuôn mặt trong trí nhớ,
trùng khớp với gương mặt cô nương đang run rẩy trước mắt hắn lúc ấy.
Hắn gồng mình kìm nén cơn run rẩy đang trào lên tận tim.
Giả như chẳng có gì…
buông một câu đùa nhẹ như gió, chẳng hề đụng đến một sợi tóc quá khứ:
“Nhà ta có hai con trai một gái, đang thiếu một mẫu thân để dạy dỗ.”
“Nàng có muốn gả không?”
May thay, nàng đã gật đầu.
-Hoàn-
Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖