Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

13

Phụ thân cảm thấy phiền muộn, đá tung cửa rời đi.

Theo lời Hồng Táo, tổ mẫu mấy hôm nay lại quay về Phật đường tu hành.

Đích mẫu suốt mấy ngày trời đi lại khấu đầu cầu xin, cuối cùng cũng nhận được trăm lượng bạc từ tổ mẫu.

Nương cười, mang theo hàm ý sâu xa.

“Một trăm lượng, cũng đủ miễn cưỡng may một bộ y phục cưới đơn sơ.”

Ta hỏi nương vì sao tổ mẫu lại bạc tình đến vậy.

Nương xoa đầu ta, ôn tồn dặn dò:

“Ảnh nhi, con phải nhớ, lòng người không chịu nổi thử thách của lợi ích. Trước mặt lợi ích, tình cảm chẳng qua chỉ là đồ trang trí.”

“Cả thúc thúc Từ cũng vậy sao?”

Nương nghẹn lời: “…Sao lại lôi cả hắn vào thế?”

14

Từ thúc thúc, là đồng môn thuở trước của phụ thân.

Ông từng thầm yêu nương, nhưng chỉ có thể lặng lẽ nhìn người mình thương gả cho người khác. Bất chấp lời can ngăn từ gia đình, ông quyết ý đem tóc đi tu, nửa đời ẩn cư.

Mang tóc tu hành, là điều duy nhất ông chấp nhận nhượng bộ người thân.

Phụ thân biệt tích hơn mười năm, ngoài việc bỏ mặc cả phủ lớn và tổ mẫu lại cho nương gánh vác, thì chẳng để lại chút gì gọi là lợi ích. Bao năm qua, nương một mình gánh vác nuôi ta lớn lên, chịu biết bao nhục nhã, có khi suýt nữa không thể giữ nổi tính mạng.

Nếu không có Từ thúc thúc, ta không dám tưởng tượng, mẹ con ta liệu có còn bình an đến hôm nay.

Thế nhưng, dù là như vậy, nương vẫn luôn giữ khoảng cách với Từ thúc thúc.

Khi còn nhỏ, ta từng hỏi nương:

“Sao người không ở bên Từ thúc thúc?”

Nụ cười trên môi nương chợt biến mất. Bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dài một hơi, giọng nói buồn đến lạ:

“Thúc thúc con là mặt trời giữa ban ngày, còn ta… là ánh trăng nơi bóng tối. Trăng và mặt trời, vĩnh viễn không thể gặp nhau.”

Lớn lên rồi, ta dần hiểu chuyện, cũng dần thấu được nỗi băn khoăn trong lòng bà.

Ta bắt đầu nghĩ cách… một cách để nương và Từ thúc thúc có thể đường đường chính chính ở bên nhau.

15

Trước kia, phụ thân từng gửi thư về cho tổ mẫu, nói rằng mình đang làm việc cho Đại hoàng tử.

Vì vậy ta đề nghị nương đem bức thư ấy giao cho tri châu.

Những năm qua, sản nghiệp của nương trải dài khắp Đại Giang Nam Bắc, nhưng ngoài mặt chỉ mang danh hư — người ngoài biết đến rất ít.

Ngay cả tri châu, cũng chỉ biết được một nửa.

Nhưng chỉ từng đó thôi, cũng đủ khiến hắn phải nhìn nương bằng ánh mắt khác.

Huống hồ nương lại thường xuyên kính tặng hậu lễ, nếu mẹ con ta có chuyện, e rằng hắn cũng chẳng được lợi gì.

Sau đó, nương và tri châu ngầm lập một hiệp ước.

Hắn đồng ý giúp nương làm một chuyện.

Lá bài này, vẫn luôn được giữ lại cho thời điểm quan trọng nhất.

Dựa theo hiểu biết của ta về phụ thân — một khi quay về từ kinh thành, ông nhất định sẽ tìm mọi cách để trèo cao trở lại.

Sau khi bị Đại hoàng tử vứt bỏ, người ông có khả năng bám víu nhất chính là Nhị hoàng tử.

Mà tri châu lại là người của Nhị hoàng tử.

Nếu muốn tiếp cận Nhị hoàng tử, tất nhiên phải thông qua tri châu.

Mà liên hôn lại là cách nhanh nhất, hiệu quả nhất.

Thẩm Giao Dương là ngọc trong lòng ông — chí ít là khi ông chưa gặp nguy hiểm về danh vọng và tính mạng.

Nàng ta là đích nữ, từ nhỏ được nuôi bên cạnh, dẫu thế nào cũng có chút tình cảm.

Cho nên người có thể vứt bỏ, chỉ có thể là ta.

Sau khi thông suốt mọi chuyện, nương liền lấy cớ đi dâng hương, thực ra là đến gặp tri châu.

Thế là, chuyện Thẩm Giao Dương thay ta xuất giá liền thành sự thật.

16

Ngày đầu tiên thành thân của Thẩm Giao Dương.

Bên ngoài phủ bỗng kéo đến một đám người hung dữ, gọi đích danh muốn Thẩm phủ trả nợ. Phụ thân lo sợ danh tiếng của Thẩm gia bị ảnh hưởng, bèn cho người mời họ vào phủ hỏi kỹ sự tình.

Hỏi ra mới biết, là nương đã đi vay tiền lãi nặng, lấy lãi bốn phần, lãi chồng lãi đến tận hôm nay đã lên tới hai vạn lượng bạc.

Hôm nay nhất định phải có lời giải thích rõ ràng, nếu không sẽ dẫn cả mẹ con ta đi.

Trước mắt phụ thân tối sầm.

Nương bày ra bộ dạng đáng thương, cầu xin ông ta:

“Phu quân, của hồi môn của nhị tiểu thư có thể trừ một phần, ngoài ra chỗ lão phu nhân, thiếp mấy năm nay vẫn gửi không ít bạc, gom góp một chút chắc cũng đủ.”

Đích mẫu mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói:

“Chuyện của Chương di nương, sao có thể để Thẩm phủ gánh? Hơn nữa, của hồi môn của nhị tiểu thư đã được mang tới phủ tri châu, ai dám động đến!”

Bà ta vừa khóc vừa la, lại còn dọa tự sát, khiến phụ thân dù không cam lòng cũng đành vì thể diện với phủ tri châu mà miễn cưỡng đi nặn tổ mẫu ra mười lăm nghìn lượng bạc, cuối cùng cũng tạm gom được sính lễ cho hôn sự.

Tổ mẫu vì thế mà phát bệnh, ngã xuống giường.

Phụ thân ngẫm nghĩ một lúc, như chợt tỉnh ngộ, trầm giọng nói:

“Các vị chờ một lát, ta nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng.”

Sau đó liền dẫn nương vào thư phòng.

Một nén nhang trôi qua, phụ thân ra ngoài với vẻ mặt khó lường, lướt nhìn ta một cái.

Còn nương thì sắc mặt xám như tro, tay cầm hai tờ giấy, bước đi xiêu vẹo như người mất hồn.

Phụ thân cất tiếng:

“Người các ngươi cứ mang đi. Hai mẹ con nàng… từ nay không còn quan hệ gì với Thẩm gia ta.”

Lời vừa dứt, đám người đòi nợ cũng ngơ ngác sửng sốt.

Nhưng khi xác nhận thật sự có thể dẫn người đi, lập tức trói cả ta và nương, bịt miệng rồi lôi thẳng đi.

Lễ thành thân của Thẩm Giao Dương vẫn được cử hành như dự định.

Chỉ là… ngay trong ngày thành thân của nàng ta, phụ thân và đích mẫu đều bị bắt giam.

17

Trong ngục.

Phụ thân chật vật vô cùng, dáng vẻ tao nhã khi xưa hoàn toàn sụp đổ.

Âu Vận Đình thì tiều tụy không chịu nổi, song vẫn cố tỏ ra đoan trang cao quý.

Khi ta và nương mặc cẩm y, điểm nhẹ phấn son, thản nhiên xuất hiện trước mặt họ, hai người ấy ánh mắt đều sáng rực lên.

“Khinh Nhược, nàng vẫn đẹp như xưa…”

Tất nhiên rồi — nương của ta, xưa nay vẫn luôn là mỹ nhân khuynh thành.

Chỉ là vì để tránh phiền toái, từ khi phụ thân trở về, bà đã cố tình làm mình trở nên tiều tụy xấu xí.

Ánh mắt Âu Vận Đình híp lại, lóe lên sát ý mãnh liệt.

Nay bà ta thân là tội nhân, còn nương thì phong thái đoan chính, nhan sắc rạng rỡ, ai mà chịu nổi cảnh cũ người xưa nay cao cao tại thượng?

“Gọi ta tới, có chuyện gì?”

“Khinh Nhược, ta biết năm đó ta sai. Chỉ cần nàng cứu ta ra khỏi đây, ta nhất định cưới nàng làm vợ! Ta biết… điều nàng canh cánh nhất trong lòng là chưa từng trở thành chính thê của ta!”

Xem kìa, ông ta không hề không biết nỗi khúc mắc trong lòng nương năm đó.

Chỉ là, ông chọn con đường có lợi cho mình hơn.

Chung quy lại, chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.

Nương bật cười, cười đến mức không thể kìm lại.

“Thật nực cười, Thẩm Dung, ngươi quên mất cha mẹ ta đã chết như thế nào sao? Ngươi lại quên bản thân ngươi đã cưới ta thế nào rồi à?”

Phụ thân thoáng ngây người, trong mắt nhanh chóng tràn đầy hoảng hốt.

Ông lùi lại một bước, không thể tin nổi:

“Khinh… Khinh Nhược, nàng nói gì vậy? Ta nghe không hiểu…”

“Không hiểu?” Ánh mắt nương sắc như dao, gằn từng chữ:

“Vị đại phu chẩn đoán ta mang thai năm đó, không phải do ngươi sắp xếp sao? Đừng chối, chính mắt ta thấy ngươi đưa hắn một khoản tiền lớn để hắn rời khỏi nơi này.”

“Ngươi biết mẫu thân ta có bệnh tim, cố tình tung tin ta và ngươi tư tình, còn phao ra chuyện ngươi sẽ cưới người khác, rồi lại nói với bà rằng ta đã mang cốt nhục của ngươi! Cả ba cú sốc dồn dập ấy khiến bà đêm ấy lên cơn đau tim mà chết!”

“Sau đó, ngươi sai người đến tìm phụ thân ta, báo tin dữ. Lợi dụng lúc ông sơ hở, mua chuộc người cưỡi ngựa đâm vào, giẫm chết phụ thân ta — chỉ để chiếm đoạt gia sản của ta!”

“Ngươi thành công rồi. Ta mơ hồ bị mang về Thẩm gia, trở thành thiếp thất của ngươi!”

“Thẩm Dung, ngươi nghĩ mọi thứ ngươi làm đều thiên y vô phùng sao?”

“Sao nàng biết được?”

Hửm?

“Sao ta biết ư?” Nương khẽ cười. “Ngươi tưởng vì sao ngươi bị cách chức và bị bắt?”

Phụ thân kinh hãi xông tới, định đánh nương.

Âu Vận Đình cũng run rẩy nhìn hai mẹ con ta:

“Đồ ác ma! Thì ra từ đầu các ngươi đã âm thầm bày ra cục diện này! Nếu chúng ta chết, các ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Đôi mắt phụ thân đỏ ngầu, hai tay níu chặt song sắt:

“Vậy nên… chuyện ta bị bãi chức là do ngươi? Chuyện bị bắt cũng là do ngươi? Cả khoản nợ kia… cũng là ngươi bày ra?!”

Nương mắt hoe đỏ, nhẹ nhàng xoa đầu ta, khẽ mỉm cười.

Vậy là đã mặc nhiên thừa nhận.

“Đều nhờ con gái của ta, nghĩ ra kế hay như vậy. Bằng không, để ngươi chết yên lành, chẳng phải quá nhẹ nhàng rồi sao?”

“Thẩm Dung, Âu Vận Đình, rơi từ mây xanh xuống bùn đen, mùi vị không tệ nhỉ? Rõ ràng là thanh mai trúc mã, lại dối ta vào bẫy! Gieo nhân thì phải gặt quả, chịu lấy đi.”

Âu Vận Đình toàn thân run rẩy, ngã khuỵu dưới đất.

Phụ thân gào lên như điên muốn xông đến đánh mẹ con ta.

Nhưng nương sao để ông ta có cơ hội?

Nàng cười tươi như hoa, ôm lấy ta, chỉ để lại một bóng lưng kiêu hãnh đầy chế giễu.

“Thẩm Dung, ba ngày nữa, cả nhà các ngươi bốn mạng sẽ bị chém đầu. Dưới suối vàng còn có bạn, không cần cảm tạ đâu.”

18

Năm xưa, chính là nương và ta đã lên kế hoạch để Đại hoàng tử bãi miễn chức vụ của phụ thân trong triều, từ đó thuận lợi cấu kết với tri châu, rồi âm thầm cung cấp tin tức cho Đại hoàng tử.

Cũng chính bởi điều này mà sau khi phụ thân xảy ra chuyện, không những không bị xử trảm, mà còn được Âu Vận Đình ra mặt cứu giúp.

Đại hoàng tử vốn muốn cài một tai mắt của mình dưới mí mắt của Nhị hoàng tử, nào ngờ tất cả mọi bước đều nằm trong toan tính của mẹ con ta.

Trước khi Thẩm Giao Dương thành thân, chuyện phụ thân làm nội gián cho Đại hoàng tử đã sớm được tri châu báo lên Nhị hoàng tử phủ.

Ngay trong ngày thành thân, cả nhà phụ thân lập tức bị bắt trọn ổ.

Kể cả tổ mẫu biết chuyện, hay là Thẩm Tinh Thần — người hoàn toàn vô can — đều không thoát khỏi liên lụy.

Về phần nương và ta, từ trước khi Thẩm Giao Dương thành thân, phụ thân đã đích thân đem tên mẹ con ta xóa khỏi gia phả họ Thẩm.

19

Hai năm sau.

Ta ở biệt viện, đang đùa nghịch với con chim bát ca nhỏ do Từ thúc thúc tặng.

Một gia nhân hớn hở chạy tới:

“Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã trở về rồi!”

Năm ngoái, nương và Từ thúc thúc cuối cùng cũng thành thân.

Sau khi thành thân, hai người liền du ngoạn khắp nơi, vốn định rong ruổi vài năm mới quay về.

Không ngờ mới một năm đã trở lại, khiến ta hơi nhíu mày — lẽ nào xảy ra chuyện gì?

Ta vội vàng chạy ra ngoài.

Đến khi nhìn thấy nương, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao.

Nương cười tít mắt, dang hai tay ôm lấy ta, bụng tròn trĩnh nhô cao cực kỳ rõ rệt.

Mà Từ thúc thúc thì đứng bên cạnh, cười đến mức híp cả mắt, miệng không khép nổi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương