Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Một chiếc kiệu nhỏ, lặng lẽ đưa họ Trần từ Huệ Xuân Phường vào phủ Tĩnh Ninh Hầu.
Hầu phu nhân khẽ thở dài:
“Nghĩ thông được là tốt. Nàng ta cũng chỉ là một tiểu thiếp, chẳng làm nên trò trống gì. Con dưỡng thân cho tốt, sinh được một đứa con trai mới là quan trọng.”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng đáp một tiếng “vâng”.
Đêm Phó Mạc đến phòng của Trần thị, viện Phù Vân im ắng đến lạ thường. Hạ nhân đi lại không dám phát ra một chút tiếng động. Ta ngồi trong thư phòng, tay cầm chiếc khăn gấm trắng, ngắm nhìn bức sơn thủy đồ của Ngô Xuyên Cư Sĩ treo trước mặt.
Lúc đèn tắt, chợt nhớ ra điều gì đó, ta dặn Đào Xuân:
“Mang triều phục của Thế tử gia sang chỗ Trần thị đi.”
Đào Xuân vâng lời, nhưng sắc mặt rất khó coi.
Từ khi ta gả vào phủ, luôn giữ tính tình hòa nhã, không khó dễ người dưới, lúc này nàng hiển nhiên là đang thay ta bất bình.
Ta mỉm cười trấn an:
“Đi đi.”
Quả nhiên, sáng hôm sau, Phó Mạc không đến chính viện, mà mặc triều phục rời phủ từ phòng của Trần thị.
Ta đợi đến khi dùng xong bữa sáng, Trần thị mới thong thả đến viện Phù Vân bái kiến.
Chúng nha hoàn trong viện đều sắc mặt khó coi, ta bước vào chính sảnh thì thấy mỹ nhân đang ngồi trên đôn thấp liền vội vàng đứng dậy:
“Tham kiến phu nhân.”
Nàng còn rất trẻ, tuổi độ đôi tám, dung mạo chỉ có thể xem là thanh tú, nhưng vóc dáng mảnh mai, yếu ớt như liễu trong gió, tự có một nét mềm mại lay động lòng người.
Ta chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi lập tức thu ánh mắt về.
Thời gian trôi qua, người từng khiến ta đau khổ đến tột cùng — nay lại đang quỳ trước đệm tròn, dâng trà cho ta, miệng gọi một tiếng:
“Phu nhân.”
Ta như thể đã cúi đầu trước phu quân, mà cũng như chưa từng.
Ta đón lấy trà, nhấp một ngụm. Trần thị lúc ấy mới khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói:
“Tối qua nghỉ hơi muộn, sáng nay đến chậm, mong phu nhân thứ lỗi.”
Bên cạnh, Đào Xuân và Ngân Lăng lập tức trừng mắt nhìn nàng đầy bất bình.
Trần thị cúi đầu, hàng mi cong khẽ rung, vẻ e lệ pha chút xuân tình. Làn cổ trắng ngần ẩn hiện vết hôn nhạt, đủ thấy đêm qua hoan ái nồng nàn đến thế nào.
Ta bỗng thẫn thờ, tự hỏi — ta dành cho Phó Mạc rốt cuộc là cảm tình gì?
Trước khi thành thân, ta chưa từng gặp hắn một lần. Là lời cha mẹ định sẵn, qua đủ sáu lễ, ta gả vào phủ Tĩnh Ninh Hầu.
Còn hôm đó, ở hiệu sách… nhịp tim đập hỗn loạn không sao kiểm soát, niềm vui không thể kìm nén kia — lại là điều mà Phó Mạc chưa từng mang đến cho ta.
Ta đặt chén trà xuống, ánh mắt dừng lại trên người trước mặt.
Nàng ta vẫn còn quá trẻ, nét mặt chưa đủ để giấu được cảm xúc. Trong mắt lộ ra một tia đắc ý không giấu nổi.
Đắc ý điều gì chứ?
Chúng ta… đều đáng thương như nhau mà thôi.
“Đứng dậy đi.” – Ta thản nhiên nói –
“Chậm thì chậm, từ nay cứ mồng năm đến vấn an là được rồi.”
13.
Trần thị rất được Phó Mạc sủng ái, liên tiếp năm đêm đều nghỉ lại trong phòng nàng ta.
Sáng hôm ấy, ta sửa soạn để ra hiệu sách. Ngồi trước gương chải tóc, lòng không rõ là mong chờ hay khẩn trương, tim đập nhanh không ngừng.
Thử bao nhiêu cây trâm cũng chẳng thấy vừa ý.
Đang phân vân thì Đào Xuân bước vào bẩm:
“Phu nhân, Trần di nương cầu kiến.”
Ta sững người một thoáng, lúc ấy mới nhớ — hôm nay lại là ngày mồng năm.
Ta tùy tiện chọn một cây bước diêu gắn lam bảo hình hoa sen, thản nhiên nói:
“Không cần gặp. Bảo nàng ta về đi.”
Từ trước đến nay, ta rất hiếm khi đeo bước diêu.
Mẫu thân từng dạy ta rằng: phụ nữ đoan trang không nên khoác lên người những thứ phù phiếm chói lóa — loại trang sức vàng ngọc lay động theo từng bước chân thế này, từ nhỏ ta đã chẳng bao giờ chọn.
Đào Xuân kinh ngạc nhìn ta.
Ta khẽ mỉm cười với nàng, hỏi ngược lại:
“Đẹp chứ?”
“Đẹp lắm.” – Đào Xuân cũng mỉm cười, cảm thán –
“Mây vấn tóc mây, dung nhan điểm hoa, vàng ngọc lay động — phu nhân hợp vô cùng.”
Cười xong, nàng lại khẽ thở dài:
“Phu nhân, Trần di nương nói gần đây khí huyết hư nhược. Mỗi lần Thế tử gia lên triều, đều đặc biệt sai tiểu tư đến dặn nhà bếp, cách ngày phải nấu cho nàng ta một bát yến sào.”
Ta soi gương chỉnh lại tóc, nghe đến chuyện kia, chỉ khẽ nhướng mày.
Trong phủ, mọi khoản chi đều do Hầu phu nhân nắm giữ. Yến sào vốn là thứ quý hiếm — Trần di nương thân phận thấp hèn, tất nhiên không có phần định lệ.
Nàng ta không có, nhưng Thế tử phu nhân thì có.
Ngân Lăng giúp ta tô son. Ta mím môi, nhẹ nhàng nói:
“Đã là ý Thế tử gia, vậy cứ dùng phần của ta mà nấu cho nàng ta.”
Đào Xuân muốn lên tiếng, trên mặt thoáng lộ vẻ bất bình hiếm thấy.
Ta mỉm cười trấn an:
“Nàng ta mới vào phủ, đang lúc sủng ái. Thế tử lại đích thân căn dặn — chúng ta hà tất phải tranh hơn thua?
Chỉ là một chút yến sào, mà thôi.”
Trên xe ngựa đến hiệu sách, ta cúi mắt nhìn móng tay mới nhuộm màu hồng đậu khấu, khẽ thở dài.
Chỉ ba tháng ngắn ngủi.
Lời thề trăm năm bạc đầu hóa thành một câu chuyện cười. Ngọt ngào của tân hôn, nay nhớ lại cũng như một giấc mộng.
Tầng hai của hiệu sách vẫn hương trầm vương vấn, khi ta xách váy bước lên cầu thang, nhịp thở dồn dập và hồi hộp quen thuộc lại kéo ta trở về bầu không khí không thể gọi tên.
Ta biết rõ — rất rõ — mình đang làm gì.
Sau bình phong là dáng ngồi thư thái của nam tử kia, phong thái thong dong, sạch sẽ mà lịch sự.
Thấy ta dừng lại, hắn khẽ cười:
“Phu nhân chủ động mời, sao còn chưa tiến vào?”
Nam nữ đôi khi không cần lời nói quá thẳng thắn. Nam nhân đã đến, chính là đã cắn câu. Lúc này, hắn chỉ đang làm một phép thử cuối cùng.
Còn ta, đã thật sự sẵn sàng chưa?
Bước vào, là vạn trượng vực sâu.
Không bước — sẽ mãi mãi sống trong chiếc lồng son đẹp đẽ của “hiền thê Thế tử”.
Cánh cửa gian phòng khẽ khép lại trong nhịp tim rối loạn và bối rối của ta.
Ta bước về phía trước, vòng qua bình phong, hắn đứng dậy.
Ánh mắt ta vừa nâng lên, ngón tay bỗng khẽ run. Mùi hương quen mà lạ ùa tới — ta bị vây giữa bình phong và vòng tay của hắn.
Nam nhân ấy, hôn ta.
14.
Ấm áp. Quấn quýt. Chầm chậm mà sâu.
Hơi thở hòa quyện. Tay ta đặt nơi vai người ấy, khi vô thức siết lại, ta nhìn thấy hoa văn chỉ lộ ra một góc bên lớp áo lót ở cổ hắn — bạch hạc giữa mây, dệt bằng chỉ vàng.
Vị trà ngọt mềm lướt qua miệng, sóng sánh trong hơi thở — lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, ta khẽ bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Người ấy khựng lại trong giây lát, rồi như bị khơi lên bản năng đè nén đã lâu, nghiêng đầu, hôn càng sâu.
Ta run rẩy vòng tay ôm lấy cổ hắn, cả người mềm nhũn, đổ gục vào vòng tay nóng rực như thiêu đốt ấy.
Ngón tay to lớn khẽ vuốt nơi cổ mảnh của ta, giọng hắn trầm thấp như cất từ đáy ngực:
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Uyển nương… nàng đang nghĩ gì?”
—
Ánh sáng chuyển động, thanh âm đó bất ngờ kéo ta ra khỏi hồi ức.
Ta ngẩng đầu.
Bên ngoài khung cửa sổ, rừng trúc lay động như sóng biển — đây là viện Phù Vân, và ta hiện giờ là thiếu phu nhân phủ Tĩnh Ninh Hầu.
Ta cụp mắt, nhấp một ngụm trà. Hương thanh dịu, vương nhẹ như lan. Chính là vị trà trong nụ hôn của ngày hôm đó.
Khi hắn rời đi, đã để lại hai hũ — Hoàng Sơn Mao Tiêm, thứ trà thượng hạng khó tìm, giá trị như vàng.
“Thiếp đang nghĩ…” – ta mỉm cười ngước lên –
“Thế tử gia nói vậy… cũng hơi quá lời.”
“Chỉ là một chút yến sào mà thôi.”
Ta đặt chén trà xuống, hơi nghiêng về phía bàn.
Phó Mạc mới hạ triều, y phục còn chưa đổi. Nước Đại Hằng tôn hạc làm tôn quý, hắn thân là Chỉ Huy Sứ Long Vũ Vệ, nên ngoại bào thêu bạch hạc dang cánh sắp bay.
Hiếm hoi lắm thần sắc Phó Mạc mới lộ vẻ không được tự nhiên.
Đêm đó — lúc mịt mờ trong bóng tối — làn da mềm mại, tiếng rên ngọt ngào, Trần thị mềm mỏng nũng nịu, ngày ngày quấn lấy hắn, khiến khí huyết hao tổn.
Hôm sau, hắn liền sai tiểu tư tới viện Phù Vân, nhắn lời: muốn dùng phần yến sào của ta.
Những ngày gần đây, khi cơn say dục lắng xuống, Hầu lão phu nhân lại đích thân gọi tới mắng mỏ một trận, Phó Mạc lúc này mới chợt tỉnh ra — hành động của mình quả thực đã vượt giới hạn, có phần sủng thiếp diệt thê.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng quay về viện Phù Vân để xin lỗi chính thất.
Ta nhẹ nhàng nói:
“Thiếp thấy, chàng đã quý trọng Trần thị đến thế, thì càng nên thương xót nàng ấy.
Huống chi, Trần thị tuy có chút kiêu căng, nhưng nhìn chung vẫn giữ quy củ.
Như chàng từng nói — nàng ấy chỉ là một tiểu thiếp, thiếp sao phải chấp nhặt với nàng?”
Ánh mắt Phó Mạc khẽ dao động, lộ ra mấy phần cảm động, lại thêm chút xót xa dịu dàng.
Hắn nắm lấy tay ta:
“Uyển nương… cưới được nàng, là phúc phần lớn nhất trong đời ta.”
Bàn tay hắn lớn hơn ta nhiều, lòng bàn tay có vết chai sần từ năm tháng luyện võ.
Chợt, trong đầu ta hiện lên một đôi tay khác — tay của người kia.
Tay cầm bút viết, thon dài mà mạnh mẽ, không giống Phó Mạc, nhưng… khi chạm vào ta, lại khiến ta cảm thấy yên lòng.
Phó Mạc ôm ta ngồi lên đùi, cảm xúc dâng trào — chính thê hiền hòa, tiểu thiếp kiều mị, nay ta lại rộng lòng bao dung, khiến hắn ngập tràn áy náy.
Hắn cúi đầu, định hôn ta — nhưng khựng lại giữa chừng.
“Uyển nương thay hương liệu rồi sao?”
Ta ngẩng mắt, nhẹ giọng đáp:
“Chắc là mùi hương ở tiệm sách. Gần đây thiếp vẫn thường ở đó.”
Phó Mạc cúi đầu, hôn khẽ lên chóp mũi ta:
“Sao dạo này cứ hay đến hiệu sách vậy?”
Ta không trả lời. Chỉ đưa mắt nhìn hắn, như muốn nói lại thôi.
Phó Mạc khựng lại một thoáng, rồi dịu giọng:
“Là ta không phải. Về sau… vi phu sẽ dành nhiều thời gian bên nàng, được không?”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc đến cái tên mà hắn tưởng ta đã không để tâm nữa:
“Thế tử gia đã có mỹ nhân làm bạn trong khuê phòng, đâu còn nhớ đến ta?”
Một câu nói nửa đùa nửa thật, vừa đủ khiến hắn thả lỏng hoàn toàn cảnh giác.
Phó Mạc cười lớn, cảm thấy nàng chính thất của hắn cuối cùng đã nghĩ thông, đã nhu thuận như xưa.
Hắn bế bổng ta lên, ôm vào ngực:
“Giờ chẳng phải đang rảnh rỗi ở bên nàng đây sao?”