Giới thiệu truyện

Vị hôn phu của ta là đích trưởng tử của danh môn thế gia.

Chàng cổ hủ, cẩn trọng, đoan chính nên ta không thích chàng.

Vì muốn từ hôn, từ năm 15 tuổi ta đã bắt đầu gây chuyện, mãi đến 17 tuổi mới thật sự rước họa, suýt nữa chết tha hương ở biên ải phương Bắc.

Nhưng chính vị hôn phu cả đời khắc kỷ phục lễ ấy lại vượt ngàn dặm xa xôi, chuộc ta về từ tay bọn thổ phỉ.

Ta hối hận rồi, muốn cùng chàng sống thật tốt.

Nhưng vừa trở về Kinh, chàng đã lâm bệnh nặng đến mức thuốc thang vô dụng, lời cuối cùng chàng để lại cho ta là hai chữ: “Bảo trọng.”

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại năm 15 tuổi.

Dưới sự xúi giục của mẫu thân và muội muội, ta sắp công khai làm nhục chàng, kiên quyết từ hôn.