Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Cho đến khi dùng xong bữa tối, hắn vẫn không nói với ta một lời.

Bọn quan sai kịp tra xét đến nhà ta, thấy trời đã tối bèn quay về. Ta khẽ thở phào, đang định trải chăn đi ngủ thì ngoài vang lên gõ.

Tim ta lập tức nhảy lên tận cổ họng.

Ta cẩn thận mở , liền thấy hắn ôm chăn gối đứng dưới ánh trăng, đôi mắt long lanh ngấn lệ, nơi khóe mắt thoáng ửng hồng.

“Vừa rồi ta nghe thấy sấm… đêm nay, ta có thể nàng chăng?”

Ta ngẩn ra một thoáng:

“Chàng sấm sét ư?”

Lời vừa thốt ra, mắt hắn càng thêm đỏ, khẽ run:

“Trước thì không… từ khi nương mất…”

Trong chớp mắt, ta bỗng nhớ đến việc mẫu thân hắn từng lìa đời trong một đêm mưa giông sấm chớp.

Ánh mắt hắn nhìn ta, lên thứ ánh mơ hồ vỡ vụn, hàng mi dài không che nổi sự hãi nơi đáy mắt.

Hắn quả thật là đang hãi.

Nhìn dáng người gầy gò cô đơn , lòng ta phút chốc mềm nhũn, bèn nghiêng người mời hắn vào .

Đứng trước ngủ, hắn lại quay đầu, thấp hỏi ta:

“Vậy… chúng ta sẽ ngủ thế ?”

Từ khi song thân qua đời, ta đã sửa gian cũ thành kho lương.

Trong nhà chỉ còn một căn , một chiếc giường.

Ta tìm hai chiếc ghế dài, đặt thêm một tấm ván gỗ, dựng nên một chỗ nằm đơn sơ rồi bảo với hắn:

“Chàng thân thể yếu, chàng ngủ trên giường đi, ta nằm đây cũng .”

Hắn chỉ hai ba đã trước ta, dáng người cao gầy phủ , che rợp ánh mắt ta.

Hắn ném chăn gối trong tay lên chiếc ván gỗ, yết hầu khẽ trượt:

“Ta là nam nhân, lẽ ra nên là ta ngủ đây.”

Ầm ầm— sấm nổ vang trên không trung.

Hắn khẽ run, loạng choạng ngồi phịch giường ván.

Khoảnh khắc ngã , hắn kéo theo tay ta, khiến người ta cũng ngả theo.

Thân thể hai người áp sát nhau.

Bàn tay hắn vô thức siết nơi eo ta, thở nóng hổi lướt qua má ta, mơ hồ như có như không.

Trong đáy mắt đen thẳm , ánh nhìn như nuốt trọn thân hình ta, gương trắng mịn rịn mồ hôi lạnh, nơi khóe mắt còn vương lệ.

hắn run rẩy, khàn khàn:

“Ta… ta thật sự lắm.”

Ta hít sâu một , cố trấn định, rồi xoay người ngồi dậy:

“Nếu chàng thật sự … vậy thì chúng ta ngủ.”

5.

Chiếc giường vốn đã chẳng rộng, nay thêm một người, liền trở nên chật chội.

Ta thở có chút khó nhọc, tim cũng đập dồn dập.

May mà ban ngày việc mệt nhoài, mí mắt ta nặng trĩu, sắp sửa khép lại, mơ hồ nghe thấy hắn khẽ hỏi:

“Nàng là vì không muốn bị tăng thuế nên gả cho Trình Thiệu phải không?”

Ta theo bản năng khẽ “ừ” một .

Lại nghe hắn hỏi tiếp:

“Không chọn ta, là vì thân thể ta yếu ớt sao?”

Ta xoay người quay lưng vào vách tường, lại đáp “ừ” một .

Ngay đó, hắn chìm lẫn trong sấm dồn dập mưa rào tí tách, ta không còn nghe rõ nữa.

Khi ta tỉnh lại, trời vừa hửng .

Chăn gối hắn đã xếp gọn gàng, người thì chẳng thấy đâu.

Đêm mưa dầm khiến không khí se lạnh. Ta đẩy ra, vừa khéo chạm hắn quay trở về.

Hắn toàn thân ướt sũng, tóc còn đọng từng giọt nước, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở dốc như vừa xong việc nặng.

“Chàng đi đâu vậy? Đã dùng ?” Ta nhìn thẳng vào gò má ửng đỏ hắn.

“Dùng rồi.”

Từ hôm trở đi, hắn cũng trở về mình đầy mồ hôi, thần thần bí bí, ta cũng chẳng biết hắn ra ngoài những gì.

Đến tiết Lập Đông gói bánh, ta nghe Xuân Hoa tẩu tử nói:

“Từ kinh thành có một vị tiên sinh , mở thư viện . Nghe đâu từng dạy ra Trạng Nguyên. Có điều, học phí đắt lắm.”

Trong lòng ta bỗng nhớ việc dạo gần đây hắn luôn thần thần bí bí.

Chẳng lẽ thật sự là đi việc nặng để kiếm , dành dụm cho học phí?

Bữa tối xong, ta sang sân bên gọi hắn đang ôn sách, tiện tay mang theo chiếc áo bông cho hắn mặc thử.

Hắn cởi áo ngoài ngay trước ta.

Ánh nến chập chờn hắt bóng, y phục mỏng bên trong lộ ra thân hình gầy gò mà nay đã ẩn hiện mấy đường cơ nhạt. Má ta nóng bừng, vội dời ánh mắt sang nơi khác, nhưng lại không kìm liếc trộm thêm lần nữa.

Vài tháng nay, hắn đã cường tráng hơn trước không ít.

Hắn ba hai động tác đã mặc xong áo bông, rồi hỏi ta:

“Bộ này tốn nàng bao nhiêu ? Ta trả cho nàng.”

Ta xua tay:

“Không cần đâu.”

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như muốn tranh luận cho bằng .

Ta nghĩ ngợi một thoáng rồi nói:

“Nếu chàng không muốn nhận không, vậy thì dạy ta viết chữ đi.

Mỗi lần có người đến thu mạch, phải ký khế ước, ta đều phải nhờ chàng giúp.

Mùa xuân năm chàng sẽ lên kinh. Nếu ta biết chữ, cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều.”

Hắn trầm mặc rất lâu.

Lòng ta dần dần hụt hẫng, mí mắt rũ :

“Thôi vậy, để ta nhờ Trương Tú tài thôn bên dạy cũng .”

Hắn từ trong ngăn kéo ra một tập chữ mẫu đã viết sẵn, đưa cho ta:

“Trước hết học từ tên nàng. Mỗi ngày dành nửa canh giờ.”

Ta mừng rỡ khôn xiết, nhận bút giấy, hớn hở quay vào bày biện cơm nước.

Kể từ ngày , mối quan hệ giữa ta và hắn dường như đã khác đi.

Khi hắn nắm tay ta, từng nét từng chữ chậm rãi dạy viết, ta lại lén ngắm gương nghiêng góc cạnh hắn, hàng mi dài như tơ nhung rung động dưới ánh .

Quả nhiên ta chẳng có thiên tư đọc sách, chỉ lơ đãng đã phân tâm, lòng ngực lại cứ rộn ràng không yên.

Đêm tuyết rơi dày, ta lặng lẽ nhét một túi dưới gối hắn.

Hắn nhắm nghiền hai mắt.

Ta biết hắn ngủ, bèn khẽ nói:

“Mạnh Dựng, ngày mai chàng hãy đến thư viện mở trấn trên mà học. Ta nuôi chàng .”

Lông mày hắn khẽ động.

Ta xoay người nằm , cơn buồn ngủ ào ạt kéo đến. Trong cơn mơ hồ, ta chỉ cảm thấy có cánh tay đó siết chặt vòng eo ta.

6.

Ta vốn định cắn răng thuê cho hắn một gian trấn trên, chứ mỗi ngày đi đi về về thật quá vất vả.

ngờ vừa nghe xong, sắc hắn thoáng chốc trắng bệch:

“Nàng… nàng không muốn ngày ngày đều thấy ta sao?”

Đôi mắt hắn dịu dàng đến mức như có thể nhỏ ra nước, khiến da đầu ta tê rần.

Ta đành gật đầu thuận theo.

Từ đó, mỗi ngày hắn từ trấn về đều mang theo ít nhiều thứ mẻ, khi thì đồ ăn ngon, khi thì đồ dùng tinh xảo.

Ta dặn hắn đừng phí .

Hắn bĩu môi, dịu đáp:

“Là ta chép sách cho tiên sinh mà có, mua cho nàng.”

Ta vui vẻ nhận , trong lòng ngọt ngào vô hạn.

Hôm nay tuyết lại rơi dày, gió lạnh theo khe thốc vào.

Trong nhà chỉ có một chiếc ô, vẫn nguyên chỗ để cánh .

Ta bung ô ra, ra tận đầu thôn chờ hắn.

Vài phụ nhân trong thôn đi ngang, chua ngoa châm chọc:

“Nhìn kìa, có phải phu quân nàng chẳng về nên ra đây ngóng?”

“Ta thấy Mạnh Cử nhân ngày càng tuấn tú, còn nàng thì chẳng thay đổi chi, vẫn thô kệch như cũ. Nghe đâu, hắn còn từng chạm vào người nàng chứ!”

Ta đưa mắt nhìn, khóe môi khẽ cong:

“Tuyết lớn thế này còn chẳng đông cứng nổi miệng các ngươi sao?”

Một phụ nhân giơ tay toan xông :

“Con tiện nhân nhỏ, ngươi—”

Đúng lúc , Xuân Hoa tẩu tử xách chổi từ xa chạy , một nhát quét đống tuyết lên người hai phụ nhân :

“Cút, mau cút đi, đừng chướng mắt nơi đây! Ta thấy các ngươi chỉ ghen tỵ sư muội ta có phu quân giỏi giang như Mạnh Dựng. Sư muội ta vốn dĩ xinh đẹp, bất quá da dẻ chỉ rám nắng đôi phần mà thôi!”

Hai phụ nhân lùi lũi mấy , vừa chửi rủa vừa bỏ đi xa, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó về chuyện lên quan phủ cáo trạng.

Gió lớn quá, ta nghe chẳng rõ.

Ta bảo Xuân Hoa tẩu tử về trước, còn mình thì đứng lại đợi hắn.

Gió lạnh hun hút luồn tận xương cốt, ta rụt người tìm ấm. Chẳng bao lâu , bóng dáng hắn hiện ra trong gió tuyết.

Hắn đứng giữa trời, mày mắt thanh khiết tuyệt trần.

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, nơi đuôi mắt hắn thoáng dâng lên một tầng đỏ nhạt.

Ta tưởng là do gió quất, liền sải định che ô cho hắn, ngờ một chân sa tuyết.

Hắn lập tức đưa tay đỡ ta.

Đợi ta đứng vững, bàn tay vẫn buông, lại còn từng chút một xen vào kẽ tay ta.

Mười ngón đan chặt, lòng bàn tay ấm áp cọ sát, như nhen lên một đốm lửa nhỏ, rồi lan rộng khắp tứ chi, thiêu đốt tận tim gan.

Thanh âm hắn hòa gió tuyết, truyền đến bên tai ta:

“Ta đi trước, nàng cứ giẫm theo dấu chân ta, sẽ không bị ngã.”

Trong băng thiên tuyết địa, ta hắn một trước một đi, vai kề chung một chiếc ô.

Trong phút chốc, ta bỗng nhớ lại lời mẫu thân từng dặn:

Phu thê là phải đồng cam cộng khổ.

Song ý niệm liền bị gió dữ cuốn tan.

Ta và hắn, đã tính là phu thê gì chứ.

Chỉ e rằng trong lòng hắn, tiểu thanh mai nơi phương Nam vẫn phai nhạt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương