Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Triết nhi tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, rồi vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Vừa khéo, ánh mắt con chạm phải nghĩa huynh đang ngồi đánh xe phía trước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng một cảm giác ấm áp và an toàn lan tỏa trong không khí.
Gương mặt nghĩa huynh góc cạnh rõ ràng, mặc y phục đen, tóc đen như mực, vai rộng chân dài. Khi không cười trông chàng có phần đáng sợ.
Có lẽ nghĩa huynh cũng nhận ra điều này, nên cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, nhưng lại quá gượng ép, khiến vẻ mặt trở nên dữ tợn hơn.
Triết nhi chun môi, ánh mắt lấp lánh nước, tưởng mình bị bọn cướp bắt đi, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Đúng lúc này, ta thức dậy, vươn vai một cái, vỗ nhẹ lên vai Triết nhi.
“Đây là huynh trưởng của mẫu thân, con nên gọi là cữu phụ. Người sẽ bảo vệ chúng ta.”
“Cữu phụ tốt.”
Giọng nói của Triết nhi mềm mại như viên kẹo ngâm trong sữa, khiến lòng người tan chảy.
Nghĩa huynh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cẩn thận xoa đầu Triết nhi, làm cậu bé cười khanh khách.
Ba người chúng ta đi đường rất hòa hợp. Triết nhi tò mò với mọi thứ xung quanh, liên tục đặt ra đủ loại câu hỏi kỳ lạ, như nấm nào có độc hay tại sao căn nhà kia làm bằng gỗ.
Nghĩa huynh kiên nhẫn trả lời từng câu một, tiếng cười đùa vang dọc con đường.
Đáng tiếc, sự bình yên không kéo dài lâu. Nửa đường, chúng ta gặp phải một toán thổ phỉ.
Một nhóm lớn sơn tặc tay cầm đao, từ sườn núi đổ xuống như nước lũ. May thay, các hộ vệ của chúng ta đều là những người giỏi võ, chẳng bao lâu đã kiểm soát được tình hình.
Ta vội ôm chặt Triết nhi, che mắt con để tránh con nhìn thấy cảnh máu me. Nhưng trong lúc sơ suất, một tên sơn tặc đang đường cùng bất ngờ lao đến, cướp lấy Triết nhi từ tay ta.
“Bỏ hết vũ khí xuống! Chuẩn bị sẵn một trăm lượng vàng cho ông đây, nếu không ta giết thằng nhóc này!”
Tên cướp râu ria dữ tợn, tay cầm đao kề sát cổ Triết nhi, giọng nói đầy đe dọa.
Cảnh tượng ấy khiến tim ta như ngừng đập, đôi chân run rẩy suýt ngã quỵ xuống đất.
Ngay lúc ấy, một đôi tay mạnh mẽ đỡ ta đứng dậy. Nghĩa huynh buông kiếm, giọng lạnh lùng ra lệnh:
“Tất cả binh sĩ, hạ vũ khí xuống, làm theo lời hắn.”
Tên cướp kéo Triết nhi lên núi, ép chúng ta lùi lại từng bước. Khi đến được sào huyệt của bọn chúng, vàng bạc cũng được mang vào rừng sâu, đám cướp bắt đầu tỏ vẻ tự mãn.
Chúng liếc mắt ra hiệu cho nhau, rồi thô bạo ném Triết nhi về phía chúng ta, sau đó định tẩu thoát.
Nghĩa huynh nhanh như cắt, lao đến đỡ lấy Triết nhi vào lòng. Cùng lúc đó, chàng lặng lẽ ra hiệu cho binh sĩ:
“Một tên cũng không để thoát.”
Hàng loạt mũi tên bay ra, từng tên cướp ngã xuống, không kịp kêu lên tiếng nào. Nhưng đúng lúc trận chiến sắp kết thúc, một tên cướp hấp hối bất ngờ dùng toàn bộ sức lực còn lại, giương cung bắn một mũi tên về phía Triết nhi.
“Lão tử chết cũng phải khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, nghĩa huynh xoay người che chắn cho Triết nhi, nhận mũi tên thay cậu bé. Tên cướp lập tức bị hạ sát tại chỗ.
“Cữu phụ!”
Triết nhi mở to mắt, nhìn dòng máu tuôn ra từ vai nghĩa huynh, bật khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.
“Triết nhi đừng khóc, cữu phụ không sao. Vết thương nhỏ như vậy không tính là gì, sẽ không chết được đâu.”
Nghĩa huynh khẽ an ủi, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh.
Ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chạy đến bên cạnh nghĩa huynh, cẩn thận rút mũi tên ra, rồi tỉ mỉ băng bó vết thương.
May mắn thay, mũi tên không có độc, chỉ xuyên qua vai, để lại một vết thương sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
“A huynh, lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa!”
Ta vừa băng bó vừa trách móc, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác biết ơn và ấm áp khó tả.
“Nếu không bảo vệ được hai người, thì cữu phụ còn mặt mũi nào trở về?”
Nghĩa huynh cười nhẹ, vẻ mặt dù đau đớn nhưng vẫn tràn đầy kiên nghị.
Triết nhi nép vào lòng ta, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng đã bớt sợ hãi hơn trước.
Triết nhi nắm chặt lấy tay nghĩa huynh, không chịu buông, nước mắt không ngừng tuôn rơi dù ta đã hết lời an ủi.
Trong lúc ta quay đi sắc thuốc, nghĩa huynh bế Triết nhi lên, dịu dàng hỏi:
“Triết nhi là một đứa trẻ dũng cảm, vừa rồi khi bị bắt cũng không khóc. Vậy tại sao bây giờ lại buồn như vậy? Có thể kể cho cữu phụ nghe được không?”
Triết nhi gật đầu, nghẹn ngào đáp:
“Năm kia, vào ngày lễ Hoa Triều, cả nhà ba người chúng ta đi xem hội đèn lồng. Khi mẫu hậu sang bên kia đường xem trang sức, con và phụ hoàng đứng đợi. Đúng lúc đó, có kẻ xấu xuất hiện. Khi ấy phụ hoàng chưa làm thiên tử, tên xấu xa đó bắt phụ hoàng phải chọn giữa con và hổ phù. Cuối cùng, phụ hoàng vẫn không giao hổ phù.”
Triết nhi nói đến đây, đôi mắt đẫm lệ, giọng nói run rẩy.
“Con khi đó rất sợ, lưỡi dao của hắn suýt nữa đã cắt vào cổ con. Sau cùng, phụ hoàng giết tên xấu xa đó, rồi bảo con không được nói cho mẫu hậu biết. Nhưng con vẫn buồn lắm. Cảm ơn cữu phụ, vì hôm nay đã chọn con…”
Lời nói trong trẻo nhưng đầy bi thương của Triết nhi khiến nghĩa huynh nhói lòng. Chàng ôm chặt cậu bé, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn:
“Bảo vệ Triết nhi là trách nhiệm của cữu phụ. Là phụ hoàng của con đã làm sai. Dù vì lý do gì, cũng không được từ bỏ người mình yêu thương nhất. Triết nhi, con phải ghi nhớ điều này.”
Triết nhi dụi đầu vào ngực nghĩa huynh, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, nhưng ánh mắt trong veo của cậu bé như đã ghi sâu những lời ấy vào tâm trí.
“Vậy Triết nhi lớn lên cũng sẽ bảo vệ mẫu hậu và cữu phụ.”
Triết nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, nở một nụ cười rạng rỡ, xóa tan nước mắt ban nãy.
8.
Không biết có phải do ban ngày quá kinh sợ hay không, tối hôm đó, ta lại một lần nữa gặp ác mộng.
Trong mộng, ngay ngày thứ hai sau khi ta bị chôn vùi trong biển lửa, nghĩa huynh đã phản loạn.
Chàng khoác bộ giáp sắt, một mình xâm nhập hoàng cung, nhưng lại rơi vào bẫy của Lý Hạ, bị binh lính bao vây tứ phía.
“Một mình ngươi dám vào cung cướp xác phế hậu, gan ngươi cũng lớn lắm đấy, ái khanh.”
Lý Hạ ngồi trên long ỷ, dáng vẻ ngạo mạn, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.
“Năm đó, ngươi nói ngươi sẽ chăm sóc nàng, chính miệng ngươi nói, ngươi sẽ cho nàng hạnh phúc. Đây là cách ngươi làm sao? Ngươi còn lương tâm không?”
Nghĩa huynh mắt đỏ ngầu, từng câu chất vấn đầy đau đớn.
“Mịch nhi là thê tử của trẫm. Sống là người của trẫm, chết là quỷ của trẫm. Trẫm đối với nàng thế nào, liên quan gì đến ngươi? Một kẻ hèn nhát đến tỏ tình cũng không dám, ngươi lấy gì tranh với trẫm?”
Lý Hạ cười điên cuồng, dáng vẻ điên loạn như ác quỷ từ địa ngục.
“Bắn tên!”
Ta mở to mắt, giật mình tỉnh dậy, cảm giác sợ hãi vẫn còn vương lại trong lòng.
“Nghĩa muội, muội tỉnh rồi sao? Vừa nhận được mật báo, hoàng đế đã hôn mê mấy ngày liền, giờ mới tỉnh lại. Phụ thân vừa vào cung, đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết. Giờ tên đó chột dạ lắm, đối với phụ thân là có cầu tất ứng…”
Ta vén màn xe lên, nhìn nghĩa huynh đang đứng bên ngoài với vẻ mặt ngờ nghệch. Cơn tức bùng lên, ta nghiến răng hỏi:
“Chu Thần Nam, ngươi bắt đầu thích ta từ lúc nào?”
Sắc mặt nghĩa huynh lập tức thay đổi, đôi tai đỏ bừng như lửa, hắn lúng túng như con mèo bị giẫm phải đuôi, định quay người bỏ chạy.
“Ngươi mà không nói bây giờ, cả đời này cũng đừng mong nói nữa!”
Ta nheo mắt, lớn giọng chặn hắn lại.
Nghĩa huynh khựng lại, cúi đầu như con mèo bị kẹp đuôi, lủi thủi quay lại, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
“Nhớ không rõ nữa, chắc là từ rất lâu rồi.”
Hắn nói lí nhí.
“Không phải ngươi thích biểu tỷ ta sao?”
Ta nhướng mày hỏi, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
“Làm gì có chuyện đó? Trời đất chứng giám, giờ ta thậm chí còn quên mất nàng ta trông thế nào rồi!”
Nghĩa huynh vội vàng phủ nhận, vẻ mặt đầy oan ức.
“Vậy năm đó ngươi lén lút nói chuyện với nàng ta, nhìn thấy ta liền trốn, là sao?”
“Đó là vì ta muốn nhờ nàng ta tư vấn, không biết nên tặng ngươi thứ gì để ngươi thích.”
Chàng vội giải thích, giọng điệu khẩn trương.
“Thế tại sao hôm nàng ta đính hôn, ngươi lại uống đến say mèm như chó? Buồn cái gì chứ?”
“Hôm đó cũng là ngày muội về nhà thăm cha mẹ, Mịch nhi.”
Nghĩa huynh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn ta, như thể mọi cảm xúc đều được phơi bày ra.
Lúc này, ta mới nhận ra mình đã trúng kế của biểu tỷ.
Cô nương từ nhỏ đã ganh đua với ta mọi thứ, từ chữ viết đến trang sức, từng nghiêm túc nói với ta rằng Chu Thần Nam thích nàng, bảo ta tránh xa chàng ra.
Khi ấy, ta vừa tức giận vừa buồn bã, cảm giác như có thứ vốn thuộc về mình bị người khác cướp mất. Tâm trạng rối bời, nhưng chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đã bị Lý Hạ dùng những lời ngon ngọt mê hoặc.
Hắn nói những lời dễ nghe, quan tâm ta từng li từng tí. Một thiếu nữ tuổi đôi mươi làm sao không rung động chứ?
Nghĩ lại mà tức muốn chết. Nếu giờ quay lại đánh biểu tỷ một trận thì có kịp không?
“Ngươi ngốc thật! Tại sao không nói sớm với ta?”
Ta đấm vào vai nghĩa huynh một cái, giọng đầy tức giận nhưng cũng có chút hối tiếc.
Hắn khẽ cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia u ám.
Năm đó, hắn đã chuẩn bị rất lâu, thậm chí luyện tập lời tỏ tình trên giấy đến mấy lần, cẩn thận chọn một món quà giấu trong tay áo. Nhưng đúng lúc đó, hắn nhìn thấy Lý Hạ đứng trong đình, dịu dàng xoa mắt cho ta.
Cảnh tượng ấy như mũi dao xuyên vào tim hắn, khiến hắn lựa chọn im lặng, giữ lại mọi tình cảm trong lòng mà không dám nói ra.
Khi ấy, góc độ rất vi diệu, từ xa nhìn lại hệt như hai người đang hôn nhau.
Nghĩa huynh khi đó như một kẻ trộm bị bắt gặp giữa ban ngày, bối rối bỏ chạy, nhưng lại bị Lý Hạ chặn lại giữa đường.
Món quà được hắn giấu kỹ trong tay áo—một cây trâm khảm ngọc—rơi lăn lóc xuống đất, dính đầy bùn.
“Bản vương dù thế nào cũng là dòng dõi chính thống hoàng tộc, ngươi thì tính là thứ gì? Nếu không nhờ tướng quân, ngươi không biết đang phải đi ăn xin ở đâu, thậm chí đến cả họ của mình cũng chẳng nhớ nổi. Loại vô dụng như ngươi, cũng dám mơ tưởng con gái ân nhân của mình?”
Lý Hạ lạnh lùng buông lời châm biếm, ép nghĩa huynh phải cúi đầu, thu lại mọi tình cảm, chôn chặt nó vào tim.
Từ đó, chàng chỉ có một mong muốn: cô nương đã cứu rỗi những ngày tháng tăm tối nhất của chàng sẽ luôn được hạnh phúc.
Nghĩa huynh vẫn nhớ như in những ngày đầu được nhặt về tướng phủ. Hắn là một đứa trẻ hoang dã, không biết gì, thậm chí không cầm nổi đôi đũa. Cả nhà bếp cười nhạo, nhưng lại có một “bánh bao tuyết” nhỏ nhắn, trắng trẻo, đứng chắn trước mặt hắn, lớn tiếng quở trách tất cả những ai dám bắt nạt hắn, rồi ôm chầm lấy hắn mà bảo: “Đừng sợ!”
Làm sao hắn dám phá vỡ hạnh phúc của người mà mình mang ơn cứu mạng? Làm sao hắn dám phụ lòng nàng?
“Cả gói điểm tâm kia cũng là ngươi đưa đúng không? Phụ thân ta còn chẳng biết chỗ nào bán, vậy mà ngươi còn lấy ông ấy làm bia đỡ đạn.”
Ta khoanh tay, bực bội nhìn hắn.
Hắn gãi đầu, ngại ngùng gật đầu thừa nhận.
“Chuyện bị thương ở vai không thể dẫn binh cũng là giả phải không? Hôm qua ta băng bó cho ngươi đã nhìn ra rồi, còn dám lừa ta.”
Hắn cúi đầu, đầu càng lúc càng thấp, như muốn chạm đất.
“Giờ mới nói thích ta, muộn rồi. Ta vừa mới thoát khỏi một tên cặn bã, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện tái giá. Hơn nữa, Triết nhi còn nhỏ, ta cũng không định sinh thêm con…”
“Ta chấp nhận tất cả. Ta sẽ đợi muội, đợi đến khi muội sẵn sàng.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, giọng nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt.
Ta nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Có chút giận, có chút thương, nhưng trên tất cả là cảm giác an toàn mà hắn mang đến, thứ mà ta chưa từng có được từ bất kỳ ai khác.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự chân thành và kính cẩn.
Dẫu sao, điều mà hắn giỏi nhất chính là… chờ đợi.
Ta cảm thấy mặt mình hơi nóng, phất tay xua hắn g qua một bên.
“Mịch nhi, đợi khi muội và Triết nhi ổn định ở Giang Nam, ta cũng xin điều về Giang Nam nhận chức, được không?”
Hắn hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
“Chuyện của ngươi thì ngươi tự quyết định, hỏi ta làm gì?”
Giọng ta có phần gắt gỏng, nhưng khóe môi lại vô thức cong lên thành nụ cười.
Ta thật lòng cảm ơn giấc mộng kỳ lạ đó.
Nó dạy ta rằng, những thứ đã hỏng thì phải kịp thời vứt bỏ.
Và rằng, tình yêu cần phải nói ra, nếu không sẽ chẳng ai biết được.
(Toàn văn hoàn)