Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
“Ta đến gả cho ngươi đây, ngươi… đợi ta lâu lắm rồi phải không?”
Ta gõ cửa nhà Hứa Hoài Thanh.
Bộ phượng bào khăn trùm vừa rồi đều bị ta quăng trên đường và đốt sạch, giờ đổi sang y phục gọn nhẹ.
Hắn dần giãn mày, ánh mắt sáng lên niềm vui: “Không lâu.”
“Ta có chút việc phải làm, thành ra tới muộn.”
Ta hơi xoắn ngón tay, ngượng ngùng.
Hôm trước, trước giờ lên kiệu, La Ty Ty tìm gặp ta, dè dặt nói: “Tiễn Xuân, muội muốn lần này sống theo lòng mình.”
Thế là ta sai người đánh ngất Châu Uyên, đổ ngũ thạch tán cho hắn rồi đưa vào phòng tân hôn của Trương Tứ.
Trương Tứ vốn nghiện ngũ thạch tán, đầu óc mơ hồ, nhìn thấy nam nhân cũng lầm lẫn.
Ta lại mang lộ dẫn, 2 bộ nam trang và mấy chục lượng bạc vốn chuẩn bị cho mình mà trao cả cho La Ty Ty.
Bệnh nàng dạo này thuyên giảm nhiều, trông không khác người thường.
“Ta từng ước ao được như muội, sống phóng khoáng.
Cũng khao khát thế giới ngoài kia.
Giờ tự do tới trước mắt, cảm tạ muội, Tiễn Xuân.”
Nàng bất giác rơi lệ, ôm ta: “Biết đâu đi lần này, chúng ta chẳng còn duyên gặp lại.”
“Vẫn sẽ gặp thôi, có người bảo ta là ‘hiệp nữ’, đã là hiệp nữ thì phải dạo giang hồ.”
Ta vỗ lưng nàng, chậm rãi nói: “Thân là tỷ muội, ta mong tỷ được hạnh phúc.”
“Ta cũng thế.”
Nàng gạt lệ nơi khóe mắt: “Chuyện ngày xưa…”
“Ta biết tỷ luôn muốn tốt cho ta.”
Có một đứa muội muội suốt ngày gây họa, nàng chỉ dùng cách mình nghĩ là đúng để gò ép ta, xuất phát điểm xem ra không xấu.
Ta nhờ một hảo hữu tin cẩn đưa nàng rời thành.
Đến khi cỗ xe dần khuất, hóa thành một chấm nhỏ nơi chân trời, ta mới quay về.
Sau này, ta còn nhận được thư từ nàng.
Nàng đi qua chiến trường, theo quân cứu người bị thương rồi bị một tiểu tướng quân phát hiện thân phận nữ.
Người đó giúp nàng che giấu, lâu dần hai người kết thành phu thê.
Còn ta, cuối cùng tìm lại song thân ruột thịt.
Dưới sự chứng giám của nhà họ La với tam thư lục lễ đủ đầy, ta lại gả cho Hứa Hoài Thanh thêm lần nữa.
Hắn biết ta từng có ý chấm dứt mọi thứ, mang lộ dẫn đổi tên bôn ba khắp chốn, hắn chẳng chút ngạc nhiên.
Ta hỏi vì sao.
Hắn nói: “Nàng vốn là hiệp nữ, chuyện ấy rất tự nhiên.”
Ta cười: “Nhưng hiện giờ ta không muốn đi, chỉ vì nơi này có ngươi.”
Hứa Hoài Thanh ôn tồn: “Nàng muốn đi thì cứ đi, ta sẽ mãi đợi ở chốn cũ.”
…
Đêm đó, nhà họ Trương kéo tới chất vấn ta nhưng ta chỉ là cô nương yếu ớt nên bị bọn xấu bắt cóc, vốn đã xuất giá cho người khác, có hôn thư của ta và Hứa Hoài Thanh làm bằng.
Phụ mẫu nuôi xưa kia chỉ muốn gả ta thêm lần nữa, nay Lý gia tan tành, bọn họ cũng lười dây dưa.
Trương Tứ chẳng hề chịu thiệt, chỉ có Châu Uyên là gặp họa lớn.
Hắn điên hẳn.
Trước kia hắn gây ác lắm, kẻ oán hận cũng nhiều nên giờ gặp nạn, hết thảy đều sẵn sàng giẫm đạp.
Châu gia đông con cháu, hắn là kẻ vô dụng nhất, nay lại mắc bệnh điên nên đương nhiên trở thành kẻ bị bỏ rơi.
Ngoài khung cửa, thời gian trôi như chớp.
Hai năm sau, Hứa Hoài Thanh quả nhiên đậu cao, được xếp hàng Thám hoa.
Tin ấy tới lúc ta đang luyện côn ngoài sân, ta chẳng kinh ngạc vì đã sống thêm một đời, ta sớm biết hắn sẽ đỗ Thám hoa.
Thấy ta bình thản, hắn cũng không lạ lẫm.
“Phu nhân, mấy hôm trước ta có một giấc mộng kỳ lạ.”
Ta mỉm cười: “Nói nghe thử.”
“Ta mơ thấy hôm đó nàng không chấp nhận ta, mà…”
Ta bật cười ha hả: “Đuổi ngươi đi bằng gậy?”
Hắn không đáp, coi như đồng ý.
Ta liền hỏi: “Nếu thật như thế, ngươi có hận ta không?”
“Không.”
Hắn thôi giỡn, nghiêm túc trả lời: “Hôm ấy vốn do ta lỗ mãng đường đột, sai trước rồi.”
“Vậy sau đó thế nào?”
Ta chống cằm nhìn hắn.
“Trong mộng, ta mấy bận muốn cứu nàng nhưng đều lỡ mất.
Mãi tới một ngày nơi am miếu đổ…”
Hắn chua xót, không nỡ nói tiếp.
Ta đã buông bỏ quá khứ, bèn thay hắn nói nốt: “Hôm ấy trong ngôi miếu hoang, ta bệnh chết cả người lở loét nhưng ngươi vẫn kịp đến.”
“Phu nhân, nàng cũng mơ giấc mộng y hệt?”
Ta gật đầu, dắt tay hắn rồi đặt lên nốt ruồi son nơi đuôi mắt, khẽ thì thầm: “Chính là giọt lệ của ngươi để lại.”
Đó không phải mộng mà đích thực là một kiếp đã qua.
“Kiếp này, chúng ta không lỡ nhau.”
Ta khẽ cong môi cười.
“Phải.”
Hắn siết chặt tay ta: “Đã gặp nhau, vậy ta tuyệt đối không buông tay nàng thêm lần nào nữa.”
-Hoàn văn toàn-