Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Không ngoài dự liệu, phụ thân ta nổi trận lôi đình.
Ông sai gia nhân nhốt ta vào phòng, canh chừng nghiêm ngặt.
Nhưng điều ấy nào cản nổi ta, xưa nay ta vẫn ngang tàng, chỉ chờ lúc Đào Âm đem cơm tối liền lẻn ra ngoài một chuyến.
Gặp lại ta giữa đêm, Hứa Hoài Thanh giật nảy mình.
Lúc này hắn vừa hâm xong sách, toan thổi tắt nến nhưng lại ngồi đờ người cầm quyển sách rất lâu.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ta vươn tay phẩy phẩy trước mặt hắn, bắt gặp ánh nhìn đầy ngạc nhiên trong đôi mắt kia.
“Cô…”
Ta nhướn mày: “Gì?”
Hắn né sang chuyện khác, vẻ áy náy: “Không rõ sau chuyện ban ngày, Lý nương tử có bị trách phạt vì Hứa mỗ chăng?”
“Ta tự chuốc lấy, chẳng can dự đến ngươi.”
Ta đến đây chỉ muốn hỏi một điều: “Ban sáng ngươi nhận lời cưới ta, vẫn còn giữ lời chứ?”
Ta không biết sau khi ta bị giam hắn có thay đổi hay không.
Hắn đưa mắt về cuốn sách cầm trên tay, ngọn nến leo lét chập chờn,
“Nếu cô không hối hận thì Hứa mỗ cũng giữ lời.”
Hắn hỏi thêm, giọng còn vẻ bối rối như ban ngày: “Chỉ là ta với Lý nương tử vốn không quen biết vả lại nhà ta nghèo hèn, cô cũng thấy cả rồi, cớ chi vẫn muốn gả…”
Ta thuận theo lời hắn, đảo mắt nhìn quanh, quả thực tứ bề trống trải.
Bàn đọc sách cũ kỹ loang lổ vết thời gian chẳng biết đã qua tay bao người.
Nhưng nhà cửa lại gọn ghẽ, tường tuy nứt nhưng được vá víu cẩn thận.
Ta nói tự đáy lòng: “Bởi ta thấy ngươi là người tốt.”
Dẫu giàu sang đến đâu, nếu kẻ làm chủ ăn chơi sa đọa, sớm muộn cũng hoang tàn.
Ta đã tự mình nếm trải quá đủ.
Hứa Hoài Thanh nghe, hai mắt khẽ run: “Lý nương tử cũng là một cô nương rất tốt.”
Câu này thật lạ lùng.
Ta chưa từng nghe ai khen mình như thế.
Trong khóe mắt, ta tình cờ thấy một quyển ‘Hiệp Nữ Truyện’ cũ, giấy mực đã sờn, nhìn là biết hắn từng đọc qua.
“Không ngờ ngươi cũng xem loại sách tiêu khiển thế này!”
Ta hơi ngạc nhiên, trước giờ cứ nghĩ hắn chỉ biết đèn sách Thánh hiền.
“Bộ sách này ta cũng từng có, ta rất khâm phục những người như họ.”
Trước khi được đón về Thượng Kinh, ta cũng từng khao khát mình được như những hiệp khách tung hoành sơn hà kia nhưng chung quy chỉ là mộng tưởng, trái ngược hẳn khuôn khổ cõi trần.
“Thật khéo, quyển này ta nhặt được ngẫu nhiên.”
Hắn định đưa sách cho ta.
Ta đưa tay nhận, ngón tay vô tình chạm khẽ tay hắn, cảm giác ấm áp khiến tim ta bỗng đập mạnh, vội vã rụt lại.
Bất giác mặt có chút nóng.
Ôi Lý Tiễn Xuân, leo tường nhà người ta còn không biết ngại mà sao giờ lại nhút nhát.
Ta lén siết tay.
Đầu ngón tay hắn cũng khẽ run, vành tai đỏ bừng, hắn lúng túng đặt quyển sách lên góc bàn: “Ta để sách ở đây, cô có thể tự cầm.”
Ngừng một khắc, đột nhiên hắn nói: “Thực ra Lý nương tử cũng giống người trong truyện, chính là một hiệp nữ.”
Câu vô duyên vô cớ ấy lại khiến ta sực nhớ kiếp trước, định hỏi hắn rằng liệu chúng ta có từng gặp nhau chăng.
Nhưng chưa kịp thốt ra, ngoài sân vang lên tiếng động, ta quay đầu nhìn thì thấy một phụ nhân hiền từ xuất hiện
Chính là mẫu thân của Hứa Hoài Thanh.
Bà hỏi tường tận sự tình rồi bảo hắn xin lỗi ta:
“Là lỗi của Hoài Thanh, chuyện nhân duyên thế này, tự ý đến nhà người ta vốn không hợp lẽ, để khuê nữ nửa đêm tìm đến lại càng sai.”
Tiếp đó bà quay sang ta: “Không biết cháu là tiểu thư nhà nào, xưa nay con ta không lỗ mãng như vậy.
Nếu môn đăng hộ đối, ta ắt sẽ lo đủ tam thư lục lễ, nhờ người mai mối hẳn hoi.”
Nhà họ sa sút, khi Hoài Thanh còn nhỏ, phụ thân hắn đã đỗ đạt nhưng yểu mệnh, tiền bạc điền sản bị thúc phụ cưỡng chiếm.
Nay nghe bà nhẹ nhàng dạy dỗ, ta bất giác rơi nước mắt.
Bởi lẽ phụ mẫu bình thường vốn nên thế này, chỉ ra chỗ sai cho con, chỉ cho con đường đúng đắn, tìm cách giải quyết rõ ràng.
Nhưng từ nhỏ ta chỉ nghe hai loại thanh âm, một là lời trách mắng, hai là câu bâng quơ “Mặc nó.”
Đến khi bà nói xong, lệ ta đã tuôn đầy mi.
Ta ngây người thốt: “Thật hâm mộ ngươi, Hứa Hoài Thanh.”