Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

8

Nửa đêm gió bỗng nổi, đập ào ào vào cửa sổ phát ra những tiếng “cót két” rợn người.

Mơ màng trong giấc ngủ, ta lại thấy cảnh đời trước.

Trước lúc chết, thân thể ta đã lở loét, máu mủ cùng thịt xương thối rữa hòa lẫn vào nhau vậy mà Hứa Hoài Thanh vẫn nhất mực ôm chặt lấy ta, chẳng hề buông, mãi đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.

Trên chiếc áo trắng thuần của hắn vấy đầy huyết nhơ song dường như hắn không hề hay biết.

Ánh mắt hắn chất chứa nỗi bi thương chân thành tựa như đã quen biết ta từ rất lâu, chậm rãi thốt ra một câu: “Lại lỡ mất nhau rồi.”

Hắn giúp ta thu liệm di thể.

Dẫu ta chỉ còn là một kẻ đã chết, hắn vẫn cố chấp nối lại gân tay bị chặt của ta rồi hành hạ tên Trương Tứ đã bán rẻ ta đến nỗi sống không bằng chết, vẻ kiên quyết của hắn là điều ta chưa từng thấy nhưng ta lại chẳng chút sợ hãi.

Tại linh đường nơi quan tài ta quàn tạm, tuyết bắt đầu rơi, trời lạnh cắt da, chẳng mấy ai tới lui.

Hắn còn… tìm bằng được c

Phụ mẫu ta – những người đã sớm rũ bỏ ta – “mời” họ đến dự tang lễ.

Cả hai nhăn nhó khó coi cũng chẳng dám thở mạnh, “Nữ nhi đã gả đi rồi như bát nước hất đi, chúng ta sớm chẳng còn qua lại, sao còn bắt lão già này đến hứng chịu khổ sở.”

Từ khi Trương Tứ phá sản, cả nhà cao cửa rộng ấy sụp đổ hoàn toàn, bọn họ không còn nơi nào để bám víu nữa bèn đoạn tuyệt với ta.

Trước khi bị bán, ta từng tìm họ xin giúp đỡ.

Thiên hạ có bao kẻ thương nữ nhi, sẵn sàng đón nữ nhi đã xuất giá về nhà nhưng họ thì không.

Họ chỉ lạnh lùng nói, ta đã có trượng phu rồi.

“Các người phải đến.”

Ánh đèn lờ mờ phủ lên bốn phía, không khí lạnh tê tái.

Thanh âm của Hứa Hoài Thanh âm u, tàn nhẫn đến lạnh lẽo, hơi thở buốt giá phả ra tựa hóa băng: “Các người nợ nàng.”

Phụ mẫu ta thấy ta nghe lời họ gả cho trượng phu, cuối cùng lại thê thảm thế này mà chẳng nửa lời hối hận, chỉ khẽ thì thào: “Chết rồi còn đòi nợ, thật xui xẻo.”

Ta rốt cuộc hiểu ra, từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng yêu thương ta.

Ta đưa tay dứt khoát lau khô giọt nước mắt chẳng biết rơi xuống từ lúc nào.

Sáng sớm, mẫu thân ta đặc biệt tới gặp để coi ta có ngoan ngoãn ở yên trong khuê phòng không.

Thấy ta trông như đã không còn muốn kháng cự, bà đưa tay chạm nhẹ đầu ta: “Tiễn Xuân, hãy ngoan.

Từ lúc con vào Kinh, con chưa từng khiến chúng ta được yên tâm.

Nay có nhà tử tế bằng lòng cưới con, cuối cùng chúng ta cũng thở phào rồi.”

Hừ.

Kẻ như thế cũng xứng gọi là nhà tử tế ư?

Ta né tránh bàn tay bà, lạnh nhạt hỏi: “Con biết, vì từ nhỏ con bị thả rông, không được phụ mẫu dạy dỗ đàng hoàng nên thành ra thanh danh bất hảo.

Nhưng so với những gì Trương Tứ từng làm, ta dẫu bị người ta chê cười thì cũng còn trong sạch hơn hắn gấp trăm lần.

Nếu con là nam nhi, lỡ bị người khác hà hiếp, con động thủ đánh trả thì các người có trách con không hay lại bảo con chẳng biết giữ khuôn phép con nhà người ta?”

Bà liền á khẩu.

Có nói đâu xa, cứ xem Trương Tứ hay chính Châu Uyên.

Hắn ta ăn chơi đàng điếm, lại đón được La Ty Ty – cô nương được thế gian xem là gia giáo.

Chẳng ai chê họ không xứng, chỉ khen Châu Uyên sau khi cưới nương tử liền chí thú ăn năn như thể La Ty Ty được hưởng phước.

“Mồm mép sắc bén ấy học ở đâu ra?”

Mẫu thân ta chẳng buồn nghe, ngược lại bực dọc: “Nữ nhi đương nhiên phải nhu mì, như con đây, ngỗ nghịch khác người, sớm muộn cũng gặp họa.”

Ta cười khẩy: “Nhu mì ư?

Chính vì ta quá nhu mì nên mới thảm đến thế.”

Kiếp trước ta biết nhẫn nhịn, biết thuận theo ý họ.

Lần đầu tiên nhẫn nhịn, họ kêu ta lấy chồng, ta gả đi, ngỡ rằng giấu đi cá tính thì ngày tháng sẽ yên ấm.

Đáp lại ta chỉ là những trận đòn chửi triền miên.

Họ lại bảo, con không được đánh trả, chịu nhịn rồi sẽ ổn.

Ta nén nhịn, cuối cùng vẫn bị bán, Trương Tứ sợ ta chống cự nên sai người chặt đứt gân tay ta, đó là lần nhẫn nhịn thứ hai.

Sau đó còn bao nhiêu lần nữa, ta không nhớ hết.

“Thảm thế nào?”

Bà chẳng hiểu lời ta, cũng chẳng muốn nghe tiếp, trước khi đi chỉ buông một câu: “Tóm lại, lần này con cứ yên phận mà gả, ngày sau càng sống càng êm ấm, tuyệt không sai đâu.”

Ánh dương xuyên qua song cửa nhưng không chiếu đến người ta.

Ta ngước đầu, mỉm cười nhìn bà, nói gọn: “Được, con sẽ gả.”

Đến lúc đó, nhất định sẽ gửi cho họ một món quà lớn.

Bà hài lòng: “Vậy mới phải.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương